[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1913: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bảy Xuyên Không 7

Chương 1913: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bảy Xuyên Không 7Chương 1913: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bảy Xuyên Không 7
Má Trương vừa nói lời này, mọi người lập tức nhìn qua, bà ấy cho là mình nói sai rồi, không khỏi co quắp nói: "Có phải bà quá keo kiệt hay không?"
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Không phải, ăn trước đi, chờ ăn hết thịt, cháu sẽ nghĩ biện pháp. Má Trương, bà đừng nóng vội."
Mấy đồ vật bọn họ lấy tới đều đủ đổi thịt, chớ nói chi là, trong này còn có một tâng quan hệ rộng lớn.
Trong mắt Quý Trường Tranh, điều này đáng để đầu tư.
Sau khi có lời này của anh, lúc này má Trương mới thở phào nhẹ nhõm theo, lúc trước bà có chút lo lắng lễ mừng năm mới trong nhà không có được đồ ăn ngon, dù sao, hàng tết đều ăn hết rồi.
Có lời này của Quý Trường Tranh, lúc này bà ấy mới thoải mái trở lại.
Xếp thịt xiên ra một cái đĩa sứ, bưng một cái đĩa sứ ra ngoài, rất nhanh đã bị mọi người tiêu diệt không còn bao nhiêu
Đến cuối cùng, lại cắt vài củ khoai tây lớn xiên lên, còn có một giỏ rau hẹ, bị Thẩm Mỹ Vân cũng xiên lên.
Nhà họ Quý cũng coi như là tích trữ nhiều thịt, nhưng cái này đều hao tổn không nổi.
Rau hẹ cũng có thể nướng?
Có những món chay này phối hợp, cuối cùng là để cho mọi người có thể miễn cưỡng ăn no một ít.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Rau hẹ nướng, mọi người thử xem." Trong tiệm thịt nướng đời sau, rau hẹ nướng là một món mà đàn ông phải gọi, đương nhiên thỉnh thoảng cô cũng sẽ gọi, cảm thấy mùi vị coi như không tệ.
Đây là mọi người thật sự không biết.
Không đến nỗi chỉ ăn thịt, ăn hết thịt trong nhà cũng không đủ, phải biết rằng bên ngoài có ba mươi người.
Điều này làm mọi người sốc.
"Thì ra còn có thể ăn thịt như vậy, chỉ là hơi tốn thịt một chút."
"Bữa cơm này ăn thật đã nghiền."
"Tôi cũng thấy vậy."
Chờ sau khi tất cả mọi người ăn uống no đủ, má Trương còn nấu một nồi canh rượu gạo trứng hoa, trong ngày đông rét lạnh này, uống một chén canh rượu gạo trứng hoa nóng hầm hập, ngay cả xương cốt cũng nóng hầm hập theo.
Sau đó đi tới đi lui, cũng sẽ biết gia thế của Thẩm Mỹ Vân.
"Thế nhưng, ta cũng không ăn không thịt nhà các ông." Một ông cụ để râu bạc trong đó nhìn về phía ông Quý: "Tôi nghe nói, ba mẹ của con dâu ông bị điều xuống tỉnh Hắc đúng không?"
Đây là chuyện mọi người đều biết, Quý Trường Tranh đột nhiên kết hôn khiến tất cả mọi người ở hẻm nhỏ sợ ngây người.
"Bữa cơm hôm nay xem như ăn không ít đồ ngon của nhà họ Quý."
Ông Quý nghe nói như thế, khuôn mặt hơi say của ông nhất thời xuyên thấu qua một tia khôn khéo: "Thế nào?"
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh cùng nhau từ phòng bếp đi tới, vừa vào thư phòng, cửa trong phòng lập tức bị đóng lại.
Quý Trường Đông vẫn tiếp khách, nghe vậy, lúc này anh ấy gật đầu.
Ông Quý nghe nói như thế, chợt rùng mình, nói với con trai lớn bên cạnh: "Trường Đông, đi gọi Mỹ Vân và Trường Tranh lại đây."
Có một số chuyện không thích hợp nói ra trước công chúng ở bên ngoài.
Ba phút sau.
Ông Từ không nói gì, chỉ nói: "Ông gọi con dâu ông tới đây, chúng ta vào nhà nói."
Quý Trường Đông thậm chí còn một mình đi ra ngoài, cả phòng chỉ có bốn người. Thẩm Mỹ Vân, Quý Trường Tranh, ông Quý, cùng với nhiệm vụ quan trọng lần này của ông Từ.
"Lý do gọi các con tới, Trường Đông đã nói với các con chưa?”
Ông Quý mở miệng hỏi trước.
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, đè nén kích động trong lòng, nhẹ giọng nói: "Anh cả có nói, nhưng tình huống cụ thể, còn cần ba và chú Từ nói với con."
"Nói là tốt rồi." Ông Quý nhìn ông Từ: "Ông rõ ràng hơn tất cả chúng ta, vẫn là ông nói đi."
Ông Từ vuốt vuốt râu: "Ông nhận được tin tức, người đi Thiểm Bắc, lục tục phải trở về."
Đây chắc chắn là tin tức mang tính biểu tượng, sẽ rất bùng nổ.
Một khi mở phát súng đầu tiên này, về sau lập tức nghĩa là những người bị điều xuống kia, đều sẽ có cơ hội trở vê!
"Khi nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận