[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1914: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bảy Xuyên Không 8

Chương 1914: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bảy Xuyên Không 8Chương 1914: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bảy Xuyên Không 8
Cho dù là ông Quý cũng không nhịn được ngồi thẳng người, bọn họ có không ít người, đều bị thả ra ngoài.
Thậm chí, ngay cả nhà ở cũng không có, không phải ai cũng may mắn như nhà họ Quý và ông Lý.
Lúc trước đi một nhóm người kia, không chỉ là thông gia của ông ấy, còn có anh em chí cốt chung quanh.
Cho nên, khi ông Quý hỏi ra lời này, cũng không nhịn được kích động một lát.
"Mỗi năm mới, sẽ lục tục có tin tức, các ông chỉ cần an tâm chờ đợi là tốt rồi."
Ông Từ đứng lên: "Nhớ rõ lời tôi nói hôm nay, không nên truyền ra ngoài."
Ông ấy cũng là lấy được tin tức nội bộ, nếu không phải hôm nay bữa thịt nướng này thật sự thoả mãn ông ấy, ông ấy cũng sẽ không nói loại đại sự này ra.
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh đều gật đầu: "Chú Từ, chúng cháu biết."
"Vốn dĩ nếu lão Từ không nói, ba cũng có dự định tìm các con nói chuyện này, chỉ là tin tức của ba không đủ chuẩn xác mà thôi." Hoặc nói là suy đoán của ông ấy, chuyện không có căn cứ, ông ấy không tiện nói ra bên ngoài, nhưng ông Từ đã chịu tiết lộ tin tức này ra.
Lúc này ông Quý mới hỏi Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh: "Các con thấy thế nào?"
Ông Quý: "Là thật."
Giống như năm đó thả xuống làm cho người ta khiếp sợ.
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh nhìn nhau: "Nếu tin tức là thật, sẽ mang đến chấn động cực lớn."
Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc nhìn ông ấy.
Chờ sau khi ông Từ rời đi. "Nếu ba mẹ con trở về, con có tính toán gì không?"
"Trước đây ba đã theo dõi báo chí, phát hiện trên nhật báo Bắc Kinh có nhiều tin tức về việc cấp dưới hơn, lúc đó ba đã nghỉ ngờ. Chỉ là không có căn cứ cụ thể, hôm nay lại chiếm được tin tức xác định."
"Mỹ Vân." Ông Quý đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, thư phòng của nhà họ Quý rất lớn, cũng rất trống không, gian phòng to như vậy lập tức đặt một loạt giá sách, một cái bàn làm việc, cùng với bốn cái ghế dựa, trừ cái đó ra, sạch sẽ đến không thể sạch sẽ hơn.
Điều đó có nghĩa là 90% khả năng là sự thật.
Cô suy nghĩ một chút, cho một đáp án lập lờ nước đôi: "Cái này con không xác định, phải xem tính toán của ba mẹ con."
Chỉ là, điều cô không nghĩ tới chính là, ngày này lại tới nhanh như vậy.
Cho nên sau khi nghe ông Quý nói như thế, Thẩm Mỹ Vân có vài phần mờ mịt: "Sau khi trở về có tính toán gì không?”
Cái này thật đúng là khiến Thẩm Mỹ Vân sẽng sờ, sáu năm trước lúc bọn họ từ Bắc Kinh xuống nông thôn, cô lập tức nghĩ tới sẽ có một ngày trở về.
Bất quá, cô đoán đối phương đại khái vẫn sẽ làm nghề cũ, ba vẫn luôn thích làm bác sĩ, mà mẹ thích dạy học.
Nghĩ tới đây, Thẩm Mỹ Vân có chút đau đầu, Quý Trường Tranh xoa xoa mi tâm cho cô, nói với ông Quý: "Ba, những chuyện này đợi đến ngày đó mới nói, hôm nay xem ra, kế hoạch không theo kịp biến hóa."
"Vậy bác thì sao?"
Chỉ là...
Như vậy cũng có nghĩa là, bọn họ một lần nữa sẽ trở lại quỹ đạo của mình.
Thật vất vả mới tìm được bác, lại lẻ loi một mình.
Bởi vì quá ngoài ý muốn, bọn họ thoát ly quỹ đạo ban đầu của mình, nếu có một ngày sẽ trở về. Thế đạo này chính là như vậy, mỗi ngày một chuyện, ai cũng không thể cam đoan chuyện tương lai sẽ không thay đổi.
"Đúng vậy."
Ông Quý gật đầu: "Vậy được rồi, đến lúc đó bên Mỹ Vân có cần hỗ trợ gì thì cứ nói."
Có lời này, lập tức tương đương với không sợ lời đàm tiếu bên ngoài, trực tiếp thay Thẩm Mỹ Vân làm chỗ dựa, nếu như Thẩm Hoài Sơn cùng Trần Thu Hà cần hỗ trợ, bọn họ cũng sẽ việc nhân đức không nhường ai.
Trong lòng Thẩm Mỹ Vân ấm áp: "Cảm ơn ba."
Ông Quý lắc đầu: "Đều là người một nhà."
Nói đến đây, ông ấy lại nhớ tới một chuyện khác: "Hai người các con sao đột nhiên từ Mạc Hà điều nhiệm đến Cáp Nhĩ Tân?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận