[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1949: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Mốt Xuyên Không

Chương 1949: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Mốt Xuyên KhôngChương 1949: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Mốt Xuyên Không
Ông ấy thật sự là coi Diêu Chí Quân như con cháu nhà mình mà đối đãi.
Chuyện lớn chuyện nhỏ tất cả mọi chuyện, đều sắp xếp rõ ràng.
Diêu Chí Quân nghe được những lời này, nước mắt lập tức rơi xuống, cậu ta dập đầu ba cái với Thẩm Hoài Sơn: "Thầy, người chờ sau này nếu con trở lại Bắc Kinh thăm người."
Thẩm Hoài Sơn ừ một tiếng, đỡ cậu ta đứng lên: "Đừng tiễn, ta đi đây."
Diêu Chí Quân không lên tiếng, cố nén nước mắt, đưa mắt nhìn Thẩm Hoài Sơn hoàn toàn biến mất ở cuối đường.
Sau khi Thẩm Hoài Sơn về nhà, Trần Thu Hà đã đóng gói đồ đạc trong nhà không còn nhiều lắm, thứ có thể mang đi trên cơ bản đều muốn mang đi.
Đồ đạc quá nhiều, căn bản không mang theo được.
Thẩm Hoài Sơn: "Cũng không phải không trở về, để lại một ít đồ dùng hàng ngày ở nhà, cũng không thể để cho A Viễn trở về, ngay cả chăn để đắp cũng không có chứ?"
Trần Hà Đường gật đầu: "Nói rồi, anh nói đi Bắc Kinh với mọi người, Ngọc Thư rất vui, nói anh sớm nên đi."
Cái này...
Trần Thu Hà Hòa mới từ bỏ, chỉ lấy một vài thứ tương đối quý giá.
Đây rốt cuộc là nơi ở nhiều năm như vậy.
Trần Thu Hà nhìn Trần Hà Đường, Trân Hà Đường gật gật đầu: "Nghe Hoài Sơn, anh và A Viễn trở về, ít nhất còn có nhà để ở."
"Anh, A Viễn và Ngọc Thư bên kia anh đã nói cho chúng chưa?"
A Viễn và Trần Hà Đường cũng không phải không về đây nữa, cần gì phải lấy hết đồ đi như vậy?
Cái này giống nhau chỗ nào. "Cái gì?" Trần Thu Hà khoát tay: "Người một nhà đừng nói đến sinh hoạt phí, quá khách sáo."
Mắt thấy Trần Hà Đường còn muốn nói, Trần Thu Hà trừng mắt: "Em và Hoài Sơn ở nhà anh nhiều năm như vậy, anh cả, anh có hỏi chúng em tiền sinh hoạt phí sao?"
Ông ấy nở nụ cười: "A Viễn cũng nói, anh đi theo các em, nó có thể yên tâm một ít, về sau mỗi tháng trực tiếp chuyển tiền sinh hoạt phí, cho các em là được."
Ông ấy đi thu dọn đồ đạc.
Cho dù là đi Bắc Kinh, tương lai khi trời lạnh vẫn là có thể dùng tới, nhất là đệm giường da hổ kia, được bào chế vô cùng tốt.
Chính là tương lai cũng có thể truyền lại cho con cháu về sau, rất ấm áp.
Trần Hà Đường nói không lại Trần Thu Hà, dứt khoát đi vào phòng thu dọn đồ đạc, đệm da hổ, gối dày, mũ len, giày ống, những thứ này đều là đồ vật quý giá.
Thẩm Hoài Sơn cũng đi theo thu dọn, trên cơ bản đều lấy một ít gạo mì lương khô, đồ dùng hằng ngày, khi ông ấu đóng gói đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Cái này...
"Anh chưa nói." Tay Thẩm Hoài Sơn đang thu dọn đồ đạc dừng lại: 'Em cũng không nói?"
Bà ấy theo bản năng nói: "Anh chưa nói sao?"
Cái này thật đúng là khiến Trần Thu Hà khựng lại.
"Em cũng không nói."
"Thu Hà, tin tức chúng ta được sửa lại án xử sai về Bắc Kinh, Mỹ Vân đã nói chưa?"
Hai người liếc nhau: "Quên mất chuyện quan trọng như vậy, cũng phục chúng ta rồi."
"Bây giờ em đi tìm Mỹ Vân nói."
Trần Thu Hà bỏ lại đồ đạc, lập tức đi đến bộ phận đại đội mượn máy điện thoại, muốn nói tin tức này cho Mỹ Vân. Lại nói tiếp, lúc ấy tin tức này vẫn là Mỹ Vân mang đến, kết quả bọn họ hiện tại đều phải vê Bắc Kinh, Mỹ Vân lại một chút cũng không biết.
Lúc Trần Thu Hà đến bộ phận đại đội gọi điện thoại, Thẩm Mỹ Vân còn đang bận rộn ở trại chăn nuôi, điện thoại trong nhà vang lên vài tiếng, căn bản không ai nghe.
Điều này, có nghĩa là không có người trong nhà.
Thẩm Mỹ Vân đi làm, Quý Trường Tranh đi làm, Miên Miên cũng đi học, không phải là không có ai sao?
Mắt thấy vẫn không có ai nhận, Trần Thu Hà lúc này mới đi xem giờ, vừa nhìn ba giờ chiều, bà ấy nhíu mày: "Em thật sự là bận đến hồ đồ."
Chờ cúp điện thoại xong, Trần Thu Hà mới lẩm bẩm: "Buổi tối em gọi điện thoại, Tiểu Vương, cậu giúp tôi nhắn tin."
nhanh đến nỗi cắn đứt đầu lưỡi.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận