[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1953: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không

Chương 1953: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Hai Xuyên KhôngChương 1953: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không
Nhắc đến Đinh Mẫn Mẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên cứng đờ: "Thưa cô, con biết rồi ạ."
Cô bé nhất định sẽ không để Định Mẫn Mẫn vượt qua mình, vị trí đứng nhất hàng năm là của cô bé!
Nhìn thấy tính hiếu thắng của đứa trẻ được khơi dậy, lúc này Tiêu Ái Mai mới thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, vậy trước hết cô chúc con nghỉ hè chơi vui nhé."
Không phải gia đình nào cũng có điều kiện để đi du lịch khắp nơi trong kỳ nghỉ hè.
Dù sao, tiền vé xe khứ hồi từ thành phố Cáp đến Bắc Kinh là một khoản chỉ phí vô cùng đắt đỏ đối với người dân bình thường.
Miên Miên gật đầu, cười híp mắt nói rằng: "Thưa cô Tiêu, Miên Miên cũng chúc cô nghỉ hè vui vẻ."
Sau khi chia tay cô Tiêu.
Cả nhà Thẩm Mỹ Vân lên tàu tới thành phố Mạc Hà. Trước khi khởi hành, Thẩm Mỹ Vân hỏi Quý Trường Tranh: "Anh chắc chắn là đi với em chứ? Liệu có làm chậm trễ công việc của anh không?"
Dù có người muốn âm mưu sau lưng cũng phải xét tới Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân.
"Sẽ không có chậm trễ."
Có những lời này, Thẩm Mỹ Vân mới yên tâm. Làm sao cô có thể không biết Quý Trường Tranh là lo lắng cho ba mẹ cô bị gây khó dễ trên quảng đường từ thành phố Mạc Hà về Bắc Kinh cơ chứ.
Kỳ nghỉ ấy à, để dành lại thì sẽ có thôi, bình thường anh không hề nghỉ phép, luôn đi làm suốt.
"Cùng lắm thì, năm nay chúng ta sẽ đón năm mới ở thành phố Cáp."
Dù sao thì, bắt đầu lại từ đầu, cho dù là quay lại đại tạp viện thì e rằng vật còn người mất. Nếu Quý Trường Tranh ở đây, dù sao anh cũng là quân nhân, hơn nữa lại có chức vị, lại còn cao lớn, cường tráng!
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Anh đã dành dụm tất cả những ngày nghỉ sáu tháng đầu năm, chưa dùng đến ngày nào."
Quý Trường Tranh đang xem số hiệu chuyến tàu, nghe vậy, quay đầu lại nhìn cô, bộ dạng tuể oai đưa tay xoa xoa đầu cô: "Mỹ Vân, có phải em không coi anh là người của mình không hả?"
"Quý Trường Tranh, cảm ơn anh."
Thẩm Mỹ Vân nhẹ giọng nói.
Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân không khỏi nắm lấy tay Quý Trường Tranh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, Quý Trường Tranh tđã hơn ba mươi tuổi, đã bớt ngỗ ngược như lúc còn trẻ, bây giờ đã bình tĩnh và vững vàng hơn, chỉ lắng lặng đứng đó cũng đủ khiến người ta thấy yên tâm.
"Con đã học được gì ở trường vậy hả?"
Miên Miên cũng phụ họa theo: "Ba, đây là mẹ coi ba như là chính mình rồi."
Miên Miên đã học năm thứ hai trung học cơ sở, đương nhiên biết ý nghĩa của từ "chính mình", cô bé trêu chọc như vậy, mặt Thẩm Mỹ Vân không tránh khỏi lên, trừng mắt nhìn con gái mình một cái.
Một câu hỏi ngược lại, khiến Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cười khúc khích: "Làm gì có?”
Miên Miên cũng không sợ, cô bé cười túm tím: "Học mọi thứ ạ."
Lúc đến ga Mạc Hà thì đã là mười hai giờ trưa rồi, mua vé xe khách từ ga Mạc Hà, sau khi đến được Công xã Thắng Lợi, thì lên xe máy cày vào đại đội.
Một câu hỏi, khiến Miên Miên không nhịn được lè lưỡi một cái: "Biết rồi".
Thẩm Mỹ Vân không biết nên nói thế nào, chỉ âu yếm vuốt ve mặt Miên Miên nói: "Được rồi, biết con là đứa trẻ lớn rồi, đứa trẻ lớn có thể đứng đàng hoàng được không?” Miệng thì nói mình lớn rồi nhưng vẫn hành động giống như một đứa trẻ.
Tàu đến, sau khi cả nhà lên tàu, họ tìm chỗ ngồi cứng và ngồi xuống. Chuyến tàu từ ga thành phố đến ga Mạc Hà được xem là tàu chặng ngắn, chỉ cần bốn tiếng đồng hồ, cho nên họ không mua vé giường nằm mà trực tiếp mua vé ngồi cứng.
"Mẹ ơi, mẹ đừng coi con như một đứa trẻ nữa nhé." Cô bé rúc vào vai Thẩm Mỹ Vân, nũng nịu "Con đã mười hai tuổi rồi."
Trên đường đi, phải đổi xe ba bốn lần. Chỉ có thể nói đó không phải là một chặng đường quá xa, nhưng lại phiền phức không chịu nỗi.
Không có xe chạy thẳng chuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận