[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1956: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không

Chương 1956: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Hai Xuyên KhôngChương 1956: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không
"Đúng vậy, bác sĩ Thẩm, ông mang theo đi, như thế mới không phụ tấm lòng của mọi người."
Bí thư chi bộ già cũng khuyên theo.
Lúc này Thẩm Hoài Sơn mới mới nhận lấy, ông ấy ôm chặt một đống đồ nói: "Bí thư chi bộ già, cảm ơn mọi người thay tôi nhé."
Bí thư chỉ bộ già cười cười, vẫn chưa đồng ý: "Vốn dĩ mọi người muốn cảm ơn anh, nhưng anh lại muốn tôi cảm ơn họ, như vậy không phải là quá khách sáo rồi sao?"
Nói xong, Thẩm Hoài Sơn cũng mỉm cười: "Cũng phải."
Ông ấy muốn dành ra một cánh tay, nhưng không có cách nào, đành chỉ nói với bí thư chỉ bộ già: "Tạm biệt".
Mong rằng một ngày nào đó trong tương lai chúng ta sẽ gặp lại nhau.
“Tạm biệt, đi đường thuận lợi nhé."
Đến từ đâu thì lại quay về chỗ đó.
Nếu không thì tại sao ông ấy lại muốn tiếp xúc với những người có học thức? Bởi vì nói chuyện nhiều với họ thì ngay sau đó bản thân cũng mang theo được vài phần văn hóa rồi.
Lúc cậu nhóc nghịch ngợm phá phách bị gãy cánh tay, là bác sĩ Thẩm đã giúp cậu nhóc nối lại. Cậu nhóc học ở trường, bài tập mà cậu nhóc không viết được, có một lần hỏi cô giáo Trần, cô giáo Trần đã giảng cho cậu rất rõ ràng.
A Ngưu đứng sau lưng bí thư chi bộ già đột nhiên hỏi một câu: "Ông ơi, sau này chúng ta có gặp lại bác sĩ Thẩm và cô giáo Trần không?"
Sau khi Thẩm Mỹ Vân và Thẩm Hoài Sơn rời đi.
Bí thư chỉ bộ già chậm rãi cầm lấy tẩu hút thuốc, gõ vào cành cây hòe khô già, tàn thuốc trong tẩu rơi khắp nơi, giống như đoàn người của Thẩm Hoài Sơn vậy. Hiếm khi thấy bí thư chi bộ già cũng nghiền ngẫm ra từng chữ một theo.
Đương nhiên sẽ không ở trong cái chuồng gà tồi tàn đó nữa.
Phượng hoàng và gà sao có thể xuất hiện cùng lúc được?
Chẳng qua phượng hoàng mắc nạn tạm thời ở trong chuồng gà thôi, chờ đến khi phượng hoàng hồi phục, đương nhiên sẽ bay lên tận chín tân mây.
Ông lấy một nắm lá thuốc nhỏ bỏ vào, châm lửa bằng diêm, hít một hơi thật sâu rồi chắp tay sau lưng lẩm bẩm: "Khó lắm, khó lắm".
Lời này vừa được nói ra, ánh mắt A Ngưu sáng lên: "Còn có cơ hội sao?"
Giống như em Miên Miên vậy, cũng không gặp lại được nữa.
Ngân Diệp ở bên cạnh đột nhiên nói một câu: "Cũng không phải là không gặp được nữa.
A Ngưu nghe được lời này có hơi đau lòng: "Không thể gặp lại được nữa sao?"
"Có chứ.' Ngân Diệp chậm rãi nói: "Sau này khi cậu được đến Bắc Kinh thi, thì đương nhiên cậu có thể gặp được em Miên Miên, cũng có thể gặp được bác sĩ Thẩm rồi."
Vừa nói lời này, mặt A Ngưu lập tức trở nên buồn bã.
Còn không bằng để cậu nhóc chăn trâu còn hơn.
Việc học thực sự khó khăn hơn rất nhiều so với việc trồng trọt và chăn trâu.
Có một số người sinh ra không phải để học tập, chẳng hạn như cậu nhóc.
Ngân Diệp liếc cậu nhóc một cái, phủi, phủ tay nói: "Vậy thì cậu cứ vùi cả đời ở đại đội Tiến Lên này được rồi, dù sao thì cả đời cũng không với tới được em Miên Miên, càng không thể gặp được cô bé."
Điều này đã làm khó cho A Ngưu. Cậu nhóc im lặng hồi lâu mới nói: "Tôi đứng cuối bài kiểm tra trong lớp."
Nhìn thấy Ngân Diệp đi rồi, cậu nhóc dậm chân một cái rồi lại đi theo, ấm ức hỏi: "Nếu tôi học giỏi, thật sự có thể đến Bắc Kinh thi sao?" Ngân Diệp ừ một tiếng: "Đương nhiên."
Cô nhóc đang học cấp ba, năm nay là năm cuối rồi, nếu không lấy được danh sách giới thiệu của Đại học Công Nông Binh thì cô nhóc sẽ không có cơ hội học lên nữa."
Ngân Diệp khẽ nghiến răng, cô nhóc không muốn ở lại đại đội Tiến Lên, cũng không muốn vào công xã, nếu để người khác biết một bé gái nhà quê như cô bé lại không muốn vào công xã, e là sẽ cười cô nhóc là suy nghĩ hảo huyền.
Nhưng mà, cô nhóc cứ không muốn đi.
Cô nhóc chính là muốn thi để thoát khỏi đại đội Tiến Lên, thi để ra khỏi thành phố Mạc Hà, cô nhóc chính là muốn đi đến thành phố Bắc Kinh mà em Miên Miên nói đến đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận