[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1959: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không

Chương 1959: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Ba Xuyên KhôngChương 1959: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không
Nhắc tới Diêu Chi Quân, Thẩm Hoài Sơn cũng thở dài: "Bảy năm nay ba chỉ nhận một học trò, mọi người nói xem học trò như con rể, nhưng trong lòng ba, nó chẳng khác gì con trai của ba.
Nhắc đến đây, Thẩm Hoài Sơn nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có người để ý tới họ, ông ấy mới hỏi: "Mỹ Vân nè, con có biết rốt cuộc tụi Chỉ Quân có thể trở về Bắc Kinh được không?”
Đây cũng là một câu hỏi vô cùng to gan.
Chỉ vì con gái có kênh thông tin rộng rãi và đầy đủ nên Thẩm Hoài Sơn mới dám hỏi như vậy. Ông ấy vừa hỏi xong. Trần Thu Hà đã tát ông ấy một cái: "Đang ở bên ngoài, cẩn thân một chút, hỏi cái gì mà hỏi? Chỉ biết hỏi mò"
Trần Thu Hà che chở cho con giống như hổ cái, xóa tan nỗi buồn của Thẩm Hoài Sơn.
Thẩm Mỹ Vân lại cười, cười nói: "Được ạ."
Mọi người đều được.
Đến từ đâu thì về lại chỗ đó, dường như đây là một định luật thép.
Trần Thu Hà đột nhiên nói: "Sau khi chúng ta trở về vẫn ở Đại Tạp Viện hả? Không biết cấp trên có trả căn nhà lại cho chúng ta không?"
Đương nhiên, cũng có những thanh niên trí thức nữ bỏ chồng con vì để trở về thành phố, và cũng có những thanh niên trí thức ở đó đến cùng vì có chồng con.
Giống như họ vậy.
Tuy nhiên, những lời này cô không thể nói ra, cũng không dám nói ra, chỉ có thể lặng im nhìn dòng nước lũ của thời đại trôi về phía trước.
Những người này chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc dưới chính sách, thậm chí, bản thân mấy người Thẩm Mỹ Vân cũng vậy.
Thấy Thẩm Mỹ Vân im lặng hồi lâu. Nhưng trong đó bỏ bớt một loại người, đó chính là thanh niên trí thức đã lập gia đình và có con. Chính mục này đã dẫn đến nhiều thanh niên trí thức bỏ vợ con để trở về thành phố vào đầu những năm tám mươi.
Quý Trường Tranh nói khẽ: "Theo chính sách là phải trở vê chỗ cũ, còn chỉ tiết hoạt động cụ thể trong đó thì còn phải xem ban khu phố địa phương hoạt động như thế nào."
Đương nhiên, đây cũng là lý do tại sao Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh cùng trở về theo, họ sợ người ở đây làm khó Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn. Cả hai người đều đã ở bên ngoài nhiều năm, không nhờ cậy được người thân thích trong nhà, lúc đó bị ức hiếp, lúc đó kêu trời trời không đáp, kêu đất đất không thưa.
Điều này Thẩm Mỹ Vân không trả lời, người trả lời chính là Quý Trường Tranh.
Đây mới chính là chuyện phiền hà.
Đây mới chính là lý do cô và Quý Trường Tranh muốn đi theo.
Vẫn chưa nói hết lời.
Thì bị Thẩm Mỹ Vân ngắt lời, cô nắm tay Trần Thu Hà nói: "Mẹ, có tụi con ở đây, em yên tâm."
Lúc này, Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn không kìm được lo lắng đôi chút: "Vậy nếu như ban khu phố gây khó khăn thì sao??"
Những lời nói chắc nịch như vậy khiến người khác yên tâm vô cùng, giống như uống phải một viên thuốc an thần, tàu đang lao nhanh, khung cảnh ngoài cửa sổ tàu lướt qua. Vẻ mặt Trần Thu Hà ngơ ngác nhìn cô con gái trước mặt.
Từ thành phố Cáp đến nhà ga Bắc Kinh đi gân một ngày một đêm, sau khi chờ xuống tàu.
Trên chặng đường này, bà ấy không còn chỉ nói suông nữa. Con gái đang ở bên cạnh, chính là chỗ dựa đắc lực nhất.
Điều này khiến Trần Thu Hà cảm động, bùi ngùi, trong lòng đủ loại cảm xúc lẫn lộn, bà ấy chỉ nắm lấy tay của Thẩm Mỹ Vân. Nhưng đứa trẻ nhỏ bé năm nào còn gào khóc đòi ăn đó, bây giờ đã lớn, trở thành một cái cây đại thu cao chót vót, đủ để cho ba mẹ che nắng che mưa.
Bởi vì cả nhà họ đang ở cùng nhaul
Người vẫn là một người đó.
Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà nhìn ga Bắc Kinh sau bảy năm xa cách, hai người đều có chút bối rối, họ đứng trên bậc thêm nhìn dòng người ra vào bên dưới.
"Bảy năm rồi, Ga Bắc Kinh dường như vẫn giống như trước đây, không có bất kỳ thay đổi nào."
Vẫn hùng vĩ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận