[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1967: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không

Chương 1967: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Ba Xuyên KhôngChương 1967: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không
"Tiêu tốn hết gần một tháng lương của ba em."
Chỉ để mua một cục sắt như vậy mang về cho con gái cưng nghe nhạc.
Điều này khiến Quý Trường Tranh không khỏi trố mắt nhìn: 'Ba mẹ thật sự rất chiều chuông em." Anh cũng được nhà họ Quý cưng chiều, nhưng muốn ông nội Quý và bà nội Quý làm đến mức này thì cũng khó lắm.
Dù sao, một hai mươi năm trước bỏ ra một tháng lương mua một thứ đồ chơi không ăn không uống được, e rằng mẹ anh sẽ mắng anh một trận nên thân.
Thật sự không lo liệu việc nhà, không biết củi gạo dầu muối đắt đến thé nào.
Thẩm Mỹ Vân nhìn chiếc máy hát đó, trong lòng cũng tràn đầy cảm xúc: "Đúng vậy, họ quả thực rất cưng chiều em."
Thực ra thì còn có một chiếc xe đạp nhưng mà xe đẹp không dễ gì lấy ra được, nó được xem như là vật dụng nhất thời cũng không dùng đến xe đạp, cho nên nó cứ được giấu ở trong Bào Bào.
Cô dạo khắp mọi ngóc ngách trong phòng, trên đầu giường treo những bức tranh Tết, hoa mai in trên gương trang điểm, thậm chí cả rèm cửa cũng đều là màu vàng nhạt, thêu những chùm hoa dại nhỏ.
Căn nhà Thẩm Mỹ Vân ở đó, cũng rộng cũng gần bằng cả căn nhà của nhà họ Quý rồi.
Mỗi một nơi trong căn phòng này, đều thể hiện rõ địa vị chủ nhân của gia đình. Sau khi Thẩm Mỹ Vân nhìn hết một lượt, cô nói với Quý Trường Tranh: "Em lấy chồng rồi, quanh năm ở thành phố Cáp, cho nên để căn phòng này cho ba mẹ em ở nhé."
"Thực sự chúng ta không có nhiều cơ hội để về, hơn nữa nói thuận tiện để ở, thì về bên kia ngược lại sẽ rộng rãi hơn."
Quý Trường Tranh chưa bao giờ quan tâm tới những chuyện này, anh gật đầu: "Việc này tùy em thôi." Căn phòng đó của ba mẹ vốn dĩ đã không lớn lắm, bây giờ lại cắt bớt ba mét vuông. Hiện tại bên trong đặt một chiếc giường và một tủ quần áo. Tủ quần áo đó nhất định không dễ mở ra được rồi, chỗ quá nhỏ, chỉ có thể mở một nửa ra thôi.
Hai căn phòng này cộng thêm phòng khách của nhà họ Thẩm, cũng mới lớn bằng mái hiên của nhà họ Quý.
Trên bàn trải một lớp vải xô màu trắng, trên ga trải giường có in hình con chim uyên ương.
Khi Thẩm Mỹ Vân nói với Trần Thu Hà suy nghĩ của mình, bà ấy bác bỏ ngay lập tức: 'Không được, căn phòng đó quá nhỏ, không thể chứa được con và Trường Tranh, còn Miễn Miên.”
Nhưng mà, rõ ràng Thẩm Mỹ Vân không nghĩ như vậy, cô lắc đầu nói: "Căn phòng này để cho ba mẹ em ở, để dành căn phòng bây giờ họ đang ở lại để sau này chúng ta về ở."
Dù sao họ cũng không về thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng mới về một lần, chỉ cần có chỗ để ở là được rồi.
Đối với Quý Trường Tranh, chắc chắn phải ở trong một căn nhà rộng rãi thoải mái chút.
Nơi đây là kỷ niệm, cũng chính là phòng của cô.
Nhưng Trần Thu Hà lại ngắt lời cô, bà ấy nắm tay con gái, giọng áy náy: "Mỹ Vân, mẹ biết điều kiện ở nhà không tốt bằng nhà họ Quý, phòng lại càng nhỏ, nhưng việc mẹ có thể làm chính là giữ gìn những dấu vết quá khứ của con."
"Như thế cho dù bất cứ lúc nào con về nhà, nơi đây vẫn giống như trước đây."
Thẩm Mỹ Vân còn muốn nói gì đó.
Trần Thu Hà muốn thông qua chuyện này nói với Thẩm Mỹ Vân, con ơi, con đừng sợ, dù con có lấy chồng hay không lấy chồng, thì ngôi nhà này vẫn mãi là nhà của con.
Căn phòng trước khi lấy chồng của cô, cũng mãi mãi luôn là phòng của cô!
Không ai có thể lấy nó đi, cũng không ai có thể chiếm lấy nó. Mặc dù Trần Thu Hà còn chưa nói hết, nhưng Thẩm Mỹ Vân đã hiểu rõ. Trái tim cô bỗng chốc mềm nhữn, tan chảy trong sự ấm áp của tình thân. Cô biết, không phải cô gái nào sau khi lấy chồng cũng còn có một căn phòng của riêng mình, một mái ấm thuộc về riêng mình. Ấy vậy mà Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn đã làm được điều đó. Họ đã đáp ứng trọn vẹn mọi ảo tưởng của cô về ba mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận