[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1970: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 3

Chương 1970: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 3Chương 1970: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Bốn Xuyên Không 3
Anh gọt một hơi hai quả, một quả đưa cho Miên Miên, một quả đưa cho Trần Hà Đường. Anh đang định đặt dao gọt xuống thì thấy Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà về.
Anh dừng động tác đặt dao xuống cầm quả dưa lê lên tiếp tục gọt. Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Gọt thêm một quả nữa là đủ rồi, cắt ra ăn."
Một quả dưa lưới lớn như vậy mà ôm ăn, cô có chút ăn không nổi, sợ ăn xong sẽ không còn cảm giác đói, huống hồ là ăn cơm.
Nghe vậy, Miên Miên đang định cắn dưa lê bỗng dừng lại: "Cắt quả của con ra đi ạ."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, hỏi con bé: "Con ăn hết được không?"
Miên Miên do dự một chút: "Dạ được ạ."
"Vậy con cứ ăn đi, không cần chia."
Nghe vậy, Miên Miên mới vui vẻ cắn một miếng dưa lê: "Đây là dưa lê mà ông nội Lý nhà anh Hướng Phác cho, ngọt lắm ạ."
Không thể ăn không của người ta được.
Cả thảy sáu quả, con bé mang đến nhà ông bà ngoại.
Anh vừa về nhà báo với ba mẹ chuyện ngày mai đến nhà họ Thẩm ăn cơm, lúc đi tiện thể xách theo một túi.
Quý Trường Tranh gật đầu: "Chú Lý có một người em trai trông rất nhiều dưa lê ở vùng ngoại ô Bắc Kinh, đã chọn cho chú ấy một gánh, nhà chỉ chú ấy có hai người, ăn không hết nên đã chia cho nhà mình một sọt."
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn sang Quý Trường Tranh.
Lúc này Thẩm Mỹ Vân mới hiểu ra, cô suy nghĩ một chút: 'Lần sau phải trả lễ cho người ta."
Lúc rời khỏi nhà anh Hướng Phác, con bé đã xách theo cả một túi lớn.
Lời này khiến Quý Trường Tranh bật cười, anh đưa cho cô một miếng ruột dưa đã cắt, Thẩm Mỹ Vân nhận lấy, cắn một miếng, ruột dưa ngọt lịm, lại còn có mùi thơm.
"Muốn!"
Thẩm Mỹ Vân đặt đồ đạc xuống đất, sau đó đi đến bên cạnh Quý Trường Tranh: "Ruột dưa là ngọt nhất, nếu không có ruột dưa, dưa lê sẽ mất đi linh hồn."
"Đã trả rồi, mẹ cho họ mấy cân táo đỏ." Dao gọt vỏ của Quý Trường Tranh xoay một vòng, cả miếng vỏ dưa lê đã rơi xuống, anh dùng dao cắt dưa ra, quay đầu hỏi cô: "Em có muốn ăn ruột dưa không?"
Nói xong mới nhớ ra: "Trường Tranh, con đã nói với ba mẹ con chưa? Ngày mai đến đây ăn cơm."
"Dưa lê này ngon quá."
Quý Trường Tranh cũng nếm một miếng: "Đúng là ngon." Anh bưng đĩa đến chỗ Trần Thu Hà, Trần Thu Hà đang bận rộn dọn dẹp rau củ mua về, không rảnh ăn, nói: "Hai đứa cứ ăn trước đi."
Cả nước ép bên trong ruột dưa cũng chảy vào miệng, hương vị rất tuyệt.
Quý Trường Tranh đáp: "Con đã nói rồi ạ. Mai sáng họ sẽ đến."
Thẩm Hoài Sơn thấy các con đều ở đây, không muốn nói chuyện phiền lòng trước mặt con cái.
Trần Thu Hà đáp lại, sau đó buông công việc đang làm xuống, đi đến trước mặt Thẩm Hoài Sơn, nhỏ giọng hỏi: "Công việc không thuận lợi sao?"
"Ba mẹ chồng của Mỹ Vân."
Vừa vào nhà, ông ấy đã thuận miệng hỏi một câu.
Bọn họ đều vừa từ nơi khác trở về, sau bảy năm, cơ quan đã có nhiều thay đổi, ngay cả chuyện bọn họ có thể tiếp tục làm việc hay không cũng là một vấn đề.
"Sáng mai ai đến?" Thẩm Hoài Sơn vừa từ cơ quan về, trên mặt lộ rõ vẻ uể oải, rõ ràng là công việc không thuận lợi.
Ông ấy lắc đầu, không muốn nhắc đến chuyện này, treo cặp tài liệu lên móc áo: "Mọi thứ trong nhà đã chuẩn bị xong chưa? Có cần tôi ra ngoài mua thêm gì không?"
Mấy ngày nay, ông ấy đầu chạy đến bệnh viện bận rộn với công việc. Dù trước đây ông ấy là bác sĩ phẫu thuật giỏi, nhưng bây giờ muốn trở lại nơi cũ cũng không dễ dàng.
Bảy năm trôi qua, kỹ thuật phẫu thuật của ông ấy đã mai một, hơn nữa vị trí cũ của ông ấy đã có người khác thay thế.
Ông ấy vừa trở về, đồng nghĩa với việc người kia phải rời đi, ai mà có thể cam tâm tình nguyện chứ?
Cho nên công việc cứ thế rơi vào bế tắc.
Thấy Thẩm Hoài Sơn chủ động chuyển chủ đề, mọi người trong nhà đều hiểu, có lẽ công việc không thuận lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận