[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2007: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 6

Chương 2007: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 6Chương 2007: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 6
Quý Trường Cần là người không thích chua, chỉ cần dính chút giấm là anh ta đã thấy ê răng anh ta vừa xoa răng vừa rùng mình: "Thế này còn ăn được sao?"
Đây là ăn bún chua cay hay là uống giảm vậy?
Thẩm Mỹ Vân ngước mắt, liếc nhìn anh ta nói: "Anh thử một chút là biết à."
Một câu nói suýt chút nữa khiến Quý Trường Cần bỏ chạy: "Thôi anh nhìn là được rồi, không dám ăn đâu."
Chua như vậy, ăn xong ngày mai chắc khỏi ăn cơm.
"Chú Ba, chú không ăn thì để cháu ăn."
Miên Miên gần như buột miệng: "Cháu không sợ chua."
Con bé còn rất thích nữa.
Thẩm Mỹ Vân chia bát gia vị thành sáu bát, cho nước canh thịt dê màu trắng đục vào đáy bát, trên mặt lập tức nổi lên một lớp dâu ớt đỏ, sau đó lại gắp một đũa miến khoai lang vào.
Thẩm Mỹ Vân lấy bát sứ trắng bên cạnh ra, xếp thành một hàng vừa đủ sáu cái, cô hỏi: "Còn ai muốn ăn nữa không?"
"Cháu cũng không ăn nữa."
"Cháu không ăn nữa."
Nhìn thấy cảnh Thẩm Mỹ Vân rót giấm vừa nãy, mọi người đều sợ hãi.
Người trả lời là mấy đứa nhỏ trong nhà.
Lúc này mọi người không nhịn được cười.
Vừa nói xong, Miên Miên và mọi người gần vội vàng bưng ra phòng khách, vừa đến bên bàn đã lập tức ngồi xuống, câm đũa khuấy đều bún chua cay, sau khi khuấy đều, ớt, vừng, hành lá xắt nhỏ lập tức nổi lên.
"Xong rồi, bưng ra ngoài đi." Tổng cộng sáu bát, thật sự không có dư chút nào.
Mỗi bát một đũa, vừa vặn đầy đến miệng bát.
Canh thịt dê thơm ngon, thêm vị cay vào trái lại trung hòa vị thanh đạm, thêm vài phần kích thích vị giác, miếng thịt dê to thấm vị chua, cay, tê, khiến thịt dê thanh đạm cũng trở nên đậm đà, cắn phập một miếng, thịt dê mềm nhừ, chua cay đã miệng.
Chỉ ăn một miếng, Miên Miên đã không nhịn được mà thốt lên: "Mẹ ơi, bún cay mẹ làm ngon quá."
Thẩm Mỹ Vân cũng bắt đầu ăn, vị chua cay khiến cô toát mồ hôi, cô cực kỳ thích lạc rang bên trong, lạc rang được rưới dầu nóng giòn tan thơm ngon, ăn lạc rang lại thêm một ngụm canh thịt dê nóng chua cay.
Miên Miên nuốt nước bọt, gắp một đũa bún lên ăn, bún vừa ra khỏi nồi còn nóng hổi, cho vào miệng dai mềm trơn tuột, hậu vị chua cay đậm đà.
Lúc ăn nhiều thịt thấy ngán thì lại ăn một miếng củ cải trắng hâm đến mức tan ngay trong miệng, to bằng nắm đấm, một miếng không ăn hết, chia làm mấy miếng ăn mới hết được, lại uống một ngụm canh dê, vừa giải ngán vừa sảng khoái.
Có thể khiến bà Quý chú trọng dưỡng sinh nói ra câu ăn thêm một bát nữa, có thể thấy bún chua cay này ngon đến mức nào.
Bà ấy lại uống mấy ngụm canh thịt dê chua cay, chỉ thấy vị giác được kích thích: "Tôi cảm thấy mình có thể ăn hẳn hai bát bún chua cay này."
Bà Quý không nhịn được ăn một miếng bún chua cay, liên tục cảm thán: "Mùi vị này ngon thật đấy."
"Ngon."
Bà Quý bình thường ăn uống rất điều độ, chú trọng dưỡng sinh, cho nên mỗi bữa chỉ ăn no bảy phần.
Cái hương vị đó thật sự phải ăn mới biết được.
Ngay cả Quý Trường Cần cũng không nhịn được mà nhìn sang: "Thật sự ngon như vậy sao?” Trong không khí thoang thoảng mùi chua cay, khiến anh ta vừa thấy vị giác được kích thích, lại vừa thấy không thể chấp nhận vị chua đó.
Không ai trả lời anh ta.
Mọi người đều đang cúi đầu ăn ngon lành.
Thậm chí kể cả Ôn Hướng Phác, ngon đến mức cậu không nói một lời, hoàn toàn không dừng lại được, nói chuyện? Không thể nào, món ăn ngon như vậy, nói chuyện chẳng khác nào lãng phí và thiếu tôn trọng đồ ăn.
Quý Trường Cần hỏi một vòng nhưng chẳng ai thèm để ý đến anh ta.
Anh ta cũng không quan tâm mình là bậc trưởng bối nữa, mặt dày đi đến chỗ Quý Trường Tranh: "Trường Tranh à, chia cho anh một miếng nếm thử xem nào."
Trong nồi không còn, bọn họ đều biết, kể cả gia vị cũng chỉ chia được sáu bát.
Mỗi người một bát, bây giờ không thể múc thêm được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận