[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2098: Ngày Thứ Hai Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 7

Chương 2098: Ngày Thứ Hai Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 7Chương 2098: Ngày Thứ Hai Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 7
Bắt đầu từ nụ hôn nhẹ, đến hơi thở giao hòa, đến khó rời xa nhau. Rõ ràng còn đang ở trên mặt đất, sau đó đã đến bên giường Thẩm Mỹ Vân vẫn ngồi trên người Quý Trường Tranh, với tư thế cao cao tại thượng nhìn anh. Áo sơ mi của Quý Trường Tranh xộc xệch vài phần, cúc áo bị cởi ra một nửa, lộ ra cơ bụng rắn chắc, là màu lúa mì, giống như những khối đậu phụ, vừa vặn tám múi, đường nét còn vô cùng rõ ràng. Anh mang một vẻ đẹp nam tính. Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân gần như theo bản năng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay mịn màng lướt qua cơ bụng rắn chắc, khiến Quý Trường Tranh có cảm giác hơi run rẩy.
Ánh mắt mơ màng của anh mang theo vài phần khao khát, hai tay đỡ eo Thẩm Mỹ Vân, nhẹ nhàng lắc lư: "Mỹ Vân." Giọng nói khàn khàn, mang theo sự cầu xin: "Giúp anh." Thẩm Mỹ Vân ngồi trên eo anh, theo động tác của Quý Trường Tranh, cả người cũng vô thức lắc lư theo. Tốc độ cọ xát cũng ngày càng nhanh. Không lâu sau, trong phòng truyền ra một âm thanh mập mờ. Người ta nói, lâu ngày gặp lại như đêm tân hôn, đặt lên người Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh, chính là sự phản ánh chính xác nhất.
Trận vận động nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly này, cho dù là Thẩm Mỹ Vân hay Quý Trường Tranh đều mệt mỏi đến mức kiệt sức. Hai người nằm bên mép giường. Eo Thẩm Mỹ Vân bị va chạm đến mức ê ẩm không có chút sức lực, giọng nói lẩm bẩm: "Anh phải đi làm, em phải nấu cơm, sao lại hồ đồ lên giường rồi chứ?" Thật sự là việc chính một chuyện cũng chưa làm, kết quả thời gian lại trôi qua mất tiêu. Quý Trường Tranh như một con sư tử thỏa mãn, để trần phần trên cơ thể rắn chắc, trong tay lại nghịch tóc Thẩm Mỹ Vân: "Chúng ta đây không phải là đang làm việc chính sao?" Vợ chồng ân ái, đây vốn là chuyện đương nhiên.
Thẩm Mỹ Vân liếc nhìn anh một cái, giơ cổ tay lên xem giờ, thấy đã 4 rưỡi rồi, cô vội vàng đứng dậy: "Miên Miên sắp tan học rồi, em còn chưa nấu cơm." Cô vừa đứng dậy, hai chân mềm nhữn, ngã ngồi lên eo Quý Trường Tranh. Quý Trường Tranh cười phá lên, thuận thế kéo cô vào lòng: "Vậy tối nay chúng ta đi ăn ở nhà ăn đi." Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân tựa vào cánh tay anh, cô dứt khoát cắn một cái: "Rau đã mua rồi, đi nhà ăn làm gì?" "Anh xin nghỉ nửa ngày được không? Đi xử lý thịt giúp em, để em hầm." Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Xin nghỉ không dễ." Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân lại cắn anh một cái: "Làm cái kia thì có thời gian, xin nghỉ thì không có thời gian." Trên đầu chữ sắc có một con dao, câu này thật không sai. Quý Trường Tranh chính là tình cảnh này.
Anh cười khẽ: "Xin nghỉ cũng được." "Nhưng em phải thưởng cho anh một lần."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Trong lòng thâm nghĩ, người đàn ông này thật sự là lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó."Anh đi xử lý thịt cho em trước đi đã." Vừa nói xong, ban nấy Quý Trường Tranh còn đang nằm đã lập tức đứng dậy: "Anh đi ngay đây." Nhìn động tác đó, không có chút do dự nào. Cái này khiến Thẩm Mỹ Vân nhìn mà ngây người.'Anh đi xin nghỉ, xin nghỉ xong về làm việc." Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, lúc anh sắp đi ra khỏi cửa, cô đột nhiên hỏi một câu: "Anh chắc chắn tối nay còn muốn nữa sao?" Câu hỏi này khiến Quý Trường Tranh lập tức dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Thẩm Mỹ Vân: "Em còn muốn ở trên!"
Quý Trường Tranh: "...
Quý Trường Tranh hoàn toàn không ngờ rằng, sau khi chờ đợi lâu như vậy, lại nhận được một câu nói như thế. Anh tự nhận mình là người can đảm, nhưng lời nói của Thẩm Mỹ Vân cũng khiến anh đỏ mặt. Anh nhìn xung quanh, không thấy ai ở ngoài nhà mới khẽ "ừm" một tiếng, giọng khàn khàn nói: "Em muốn ở đâu cũng được."
Trên dưới, bên cạnh, tất cả đều tùy cô. Chỉ cần cô vui là được.
Thẩm Mỹ Vân hừ một tiếng: "Cũng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận