[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2120: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 5

Chương 2120: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 5Chương 2120: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 5
Không lâu sau, Bạch Kiến Hoa đã cầm ba tờ đề thi đến, vừa vào đã nhường bàn làm việc của mình cho Miên Miên.
"Cháu đến đây ngồi."
Miên Miên gật đầu, nhận lấy đề thi rồi ngồi xuống, lúc cô bé làm bài, Bạch Kiến Hoa gọi Ôn Hướng Phác ra ngoài.
Tránh làm phiên Miên Miên làm bài.
Ôn Hướng Phác do dự một chút, đi đến trước mặt Miên Miên dặn dò: "Anh ở ngay cửa, em có việc gì thì gọi anh."
Miên Miên gật đầu.
Đợi Bạch Kiến Hoa và Ôn Hướng Phác ra ngoài, Bạch Kiến Hoa đầy ẩn ý nhìn Ôn Hướng Phác: "Tôi còn chưa từng thấy cậu quan tâm đến ai như vậy."
Hận không thể dặn dò từng chữ một.
"Là Miên Miên nói, con bé muốn đưa em ra ngoài xem thế giới ngoài kia, em mới đi ra ngoài."
Tính cách của Ôn Hướng Phác có chút vấn đề, chuyện này là do sau này Bạch Kiến Hoa xem hồ sơ của cậu mới mới biết được.
Nhưng mà anh ta không ngờ, sau một năm Ôn Hướng Phác lại tự mình nhắc đến quãng thời gian đen tối trước đây.
Cũng chính là câu nói này của thây mới khiến Bạch Kiến Hoa yên tâm.
Lúc đó còn thảo luận chuyện này với thây của cậu là viện sĩ Mạnh, bây giờ anh ta vẫn nhớ thầy đã nói một câu, tính cách có vấn đề thì có liên quan gì đến nghiên cứu? Làm nghiên cứu chính là cô độc, bọn họ đắm chìm trong thế giới của mình, căn bản không cần giao tiếp với người ngoài.
Bạch Kiến Hoa sững sờ một chút, anh ta há miệng thì bỗng nghe thấy Ôn Hướng Phác tiếp tục nói: "Trước đây em không nghĩ đến việc ra ngoài, cũng không nghĩ đến việc tham gia kỳ thi đại học.”
Ôn Hướng Phác im lặng một chút, đối mặt với Bạch Kiến Hoa, cậu thản nhiên nói: "Trước đây em không dám ra khỏi cửa, là Miên Miên đưa em ra ngoài."
"Con bé rất quan trọng với em, em đưa con bé đến Thanh Hoa, phiền anh giúp em chăm sóc nó."
"Đàn anh.”
Ôn Hướng Phác ngẩng đầu, đôi mắt dịu dàng trong veo, đây là đôi mắt đẹp trời sinh, xinh đẹp không tả xiết.
"Cũng là con bé nói, muốn em đi thi đại học, em mới đi thi đại học."
"Đương nhiên, em ở ngay bên cạnh, em cũng sẽ thường xuyên đến thăm con bé."
Đưa Miên Miên đến trường khác, Ôn Hướng Phác căn bản không yên tâm, cậu đã trải qua thời niên thiếu, cậu quá hiểu sức hút của cô gái như Miên Miên đối với con trai.
Cô bé quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức Ôn Hướng Phác hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay.
Cậu ở phòng thí nghiệm không thể thường xuyên ra ngoài, hôm qua phá lệ trốn ra ngoài đã là vi phạm quy định.
Cậu không có ý định giao phó Miên Miên hoàn toàn cho người khác, cậu càng hy vọng Miên Miên ở dưới mí mắt mình, như vậy cậu mới có thể bảo vệ cô bé chu toàn.
Ôn Hướng Phác mỉm cười: "Đàn anh, anh đang coi thường em."
Sau khi nói xong câu này, anh ta nhận ra điều gì đó, đột nhiên nói: "Đàn em, cậu lại gài bãy tôi, Miên Miên còn chưa phải học sinh của trường chúng tôi mà."
Bạch Kiến Hoa rất ít khi nghe thấy Ôn Hướng Phác dặn dò nghiêm túc như vậy, anh ta lập tức "ừm" một tiếng: "Đương nhiên rồi."
Nhiều năm sau, cậu đến bảo vệ cô bé chu toàn.
Có thể qua cửa hay không, lát nữa còn phải xem điểm số bài thi nữa. Nhiều năm trước Miên Miên dẫn cậu ra khỏi cửa nhà họ Ôn, bảo vệ cậu chu toàn ở bên ngoài.
Rất khó tưởng tượng Ôn Hướng Phác luôn dịu dàng, lại có lúc sắc bén như vậy.
Bạch Kiến Hoa sững sờ, xoa tay: "Đợi xem đã."
Hai tiếng sau.
Miên Miên nộp ba tờ đề thi cho Bạch Kiến Hoa: "Cháu làm xong rồi, thây Bạch."
Đề thi tuyển sinh của trường Trung học trực thuộc khó hơn Tứ Trung, cho nên cô bé dùng nhiều thời gian hơn một chút, nhưng những kiến thức đó trước đây may mà Ôn Hướng Phác đã giảng cho cô bé.
Cũng coi như là thay đổi quanh co cuối cùng vẫn là một bản chất.
Bạch Kiến Hoa không ngờ Miên Miên lại làm xong nhanh như vậy, anh ta lướt qua mặt trước và mặt sau của đề thi, thấy tất cả chỗ trống đều đã được viết đáp án.
Bạn cần đăng nhập để bình luận