[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2163: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Bảy Xuyên Không 4

Chương 2163: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Bảy Xuyên Không 4Chương 2163: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Bảy Xuyên Không 4
Thẩm Mỹ Vân nói: 'Không cần để ý đến những người như thế này."
"Chí Anh, em có quen thuộc nơi này không? Chúng ta đi dạo một chút nhé?"
Diêu Chí Anh thật sự không quen thuộc lắm đối với nơi này. Cô ấy lắc đầu: "Em chỉ biết khu vực bãi biển của Thượng Hải thôi. Trạm xe lửa này đã thay đổi rất nhiều."
Lần cuối cùng cô ấy đến đây đã hơn mười năm trước. Lúc đó cô ấy vẫn còn khá nhỏ và đến cùng với ba mình. Sau này, khi gia đình cô ấy gặp chuyện nên cô ấy phải về quê sống nhiều năm đến bây giờ. Bây giờ khi nhìn thấy trạm xe lửa, cô ấy cũng có cảm giác không giống với kí ức trước kia của mình.
"Vậy chúng ta đi dọc theo con đường này, chị nhìn thấy ở phía trước có một gian hàng, chúng ta qua đó xem xem."
Không thể không nói, dù Thượng Hải đứng đầu cả nước khi làm ăn ở nơi khác vẫn còn phải lén lút. Ở nơi này rất nhiều quầy hàng nhỏ ở hai bên đường bên ngoài nhà ga.
Tuy nhiên, đối phương lại bị đựng hàng trong một lớp vải bạt hoặc dùng một chiếc xe đẩy nhỏ. Giống như họ có thể dùng xe đẩy lẻn chạy đi bất cứ lúc nào.
Đến đây không lâu, bọn họ thấy một bác gái lớn tủi xách giỏ quýt rao bán. Đó là những quả quýt đầu mùa, màu xanh quýt chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.
"Chỉ riêng tiên vé thôi đã hơn một hào, tôi bán cho cô giá một hào năm cho một cân, nếu không tôi còn chẳng có lời."
Ăn xong có thể làm cho người ta cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Vừa nói xong, Diêu Chí Anh đã chen ngang: "Bà bán mắc quá, người ta bán năm xu, bà bán một hào năm, gấp ba lần người ta."
"Một hào rưỡi một cân.”
"Bác gái ơi, bác bán quýt này thế nào?"
Bác gái: "Vị đồng chí nữ này, năm xu đồng chí nói chắc là quýt ở vườn. Chúng tôi ở Thượng Hải có cái gì mà không đắt? Mấy quả quýt này là tôi mang từ Thiệu Hưng đến đây."
Thẩm Mỹ Vân nhìn một cái liền thèm. Món này không thích hợp để ăn trên tàu sao?
Bà ta đuổi theo vài bước, muốn lôi kéo Thẩm Mỹ Vân, nhưng đột nhiên bị Tiểu Hầu ngăn cản.
Thẩm Mỹ Vân không muốn nói nhảm với bà ta nữa, trực tiếp kéo Diêu Chí Anh đi: "Chúng ta đi, đi lên phía trước rồi mua." Cô nhìn thì thấy có không ít người bán quýt.
Quả nhiên, cô vừa nói ra những lời này, bác gái đang hóng hách đột nhiên thay đổi sắc mặt, bà ta thay đổi giọng điệu: "Đồng chí, nếu đồng chí muốn, tôi có thể cho đồng chí giá rẻ hơn một chút, cũng không phải là không thể.
Đây rõ ràng là một trò lừa, bà ta chết cũng không chịu thừa nhận.
"Mấy trái quýt bán sao vậy chị?"
Tiểu Hầu dẫn Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh tới trước mặt, đi đến nơi khác bán quýt.
Người bán là chị gái, nhìn bề ngoài đã ngoài bốn mươi tuổi, tóc chải chuốt tỉ mỉ, quần áo trên người có vài vết vá lỗ, nhưng vẫn làm người khác cảm thấy sạch sẽ, trông tươm tất.
Cậu ta không biết sử dụng chiêu thức như thế nào, nhưng với một cú trái tay, bác gái phải lùi lại hai ba bước, trong khi đối phương vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
"Bảy xu một cân."
"Em đưa chị một hào bảy xu đi."
"Chị cân giúp em."
Cô chọn liên tục mười ba mười bốn trái rồi mới dừng lại.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Cho em một ít." Cô ngồi xổm xuống, nhặt quýt trong giỏ của đối phương. Cô không thích quýt lớn, cũng không thích quýt nhỏ, cô chỉ thích ăn loại vừa phải. "Hai cân rưỡi.'
Giá tiền này coi như chính xác, ít nhất không phải lừa đảo người ta.
Thẩm Mỹ Vân được giảm giá một xu, Thẩm Mỹ Vân 'ừ' một tiếng, từ trong túi móc ra hai hào đưa cho đối phương, đối phương thối lại cô ba xu tiền lẻ. Cô cất tiền lẻ vào VÍ.
Sau đó, cô liền lột vỏ quýt ra ăn. Ngay khi trái quýt xanh được lọt vỏ, nước bên trong tràn ra và một mùi thơm thanh mát thoang thoảng tràn ngập khắp không khí.
Không, phải nói là vị chua chua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận