[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 217: Ngày Thứ Hai Mươi Lăm Xuyên Không 1

Chương 217: Ngày Thứ Hai Mươi Lăm Xuyên Không 1Chương 217: Ngày Thứ Hai Mươi Lăm Xuyên Không 1
Bát dùng ở điểm thanh niên trí thức đều là bát sứ to, một bát to gần bằng mặt, cô ăn sao hết được.
Diêu Chí Anh vừa vặn chưa no, cô ấy chia phần cơm của mình cho em trai Diêu Chí Quân. Diêu Chí Quân mười hai mười ba tuổi, đang là thiếu niên lớn, ăn nhiều như hùm sói.
Vì vậy, lượng ăn rất lớn.
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân nói cô ăn không hết, Diêu Chí Anh đương nhiên sẽ không từ chối.
Chia một nửa cho đối phương, Thẩm Mỹ Vân ăn nửa bát cơm gạo lứt, cảm thấy miệng rất nhạt.
Liếc nhìn Miên Miên: "Ăn xong chưa?"
Miên Miên uống hết muỗng nước mì cuối cùng, no đến mức ợ: "Ăn xong rồi, mẹ, mẹ có vui không?”
Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ vui."
Cô bé không nhịn được lẩm bẩm: "Mẹ, sao mẹ lại cho con ăn nhiều như vậy!"
Miên Miên nghe xong, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Khi gà rán màu vàng, rắc bột phô mai ra lòI
Miên Miên gật đầu, vung tay nhỏ: "Tất nhiên là được."
Đến nơi không có người, Thẩm Mỹ Vân nghiêng đầu, trầm ngâm một lát: "Miên Miên, mẹ miệng nhạt, muốn ăn gà rán cay, được không?"
Trong không khí tràn ngập mùi thơm của gà rán, mùi thơm đó khiến Miên Miên trợn tròn mắt, cô bé vô thức xoa xoa bụng nhỏ, no quá.
"Đi thôi, no quá rồi, mẹ đưa con đi dạo."
Miên Miên: "... 2" Thẩm Mỹ Vân cắn đùi gà giòn rụm, da giòn thịt mềm, thơm ngon, thơm hơn cả gà rán.
Cô nhắm mắt thỏa mãn: "Đúng vậy, cho trẻ con thì đương nhiên phải dùng đồ tốt nhất, đồ ăn vặt thì con không được ăn, mẹ sẽ ăn thay con."
Hoàn toàn không ăn được gà rán.
Bởi vì bên trong túi của Miên Miên còn có mì sợi.
Chờ sau khi giải quyết xong đống gà rán, xác định hương vị đều đã tiêu tan đi rồi Thẩm Mỹ Vân mới đưa Miên Miên trở về Điểm thanh niên trí thức.
Chờ tới sáng ngày hôm sau, lúc ngồi máy kéo đi công xã, cô còn cùng đưa Miên Miên đi.
Sau khi ăn một phần gà rán, Thẩm Mỹ Vân vô cùng thoải mái. Quả nhiên cõng trẻ con đi ăn mấy món đồ ăn vặt vẫn là chuyện tốt đẹp nhất!
Thẩm Mỹ Vân thật sự không thể tách ra được nên chỉ đành cùng đưa Miên Miên đi.
"Được."
Trong giọng điệu mang theo vô vàn sự vui mừng.
"Em họ, em tới rồi."
Thấy Thẩm Mỹ Vân còn mang theo một đứa bé tới đây, cô ta có chút ngạc nhiên. Cô ta định hỏi gì đó nhưng lời tới miệng lại nuốt trở về.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Chị họ, đã đem đồ đến rồi, có thể về nhà chị được không?"
Lúc tới hợp tác xã cung ứng, người bán hàng hôm qua, Từ Phượng Mai đã sớm nhón chân mong chờ.
Từ Phượng Mai lập tức đồng ý. Sau khi rời khỏi hợp tác xã cung ứng, hai người đi tới phía dưới căn nhà của Từ Phượng Mai.
Đây là nhà ngang đơn sơ kiểu cũ. Đầu thập niên 60, lúc các công nhân Bắc Kinh tới tỉnh Hắc hỗ trợ đã cố ý xây nên. Bây giờ từng căn từng căn san sát nhau trông vô cùng hiện đại.
Bọn họ giao dịch ở trong nhà ngang.
"Đều mang tới rồi?"
Từ Phượng Mai cố nén sự vui mừng.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng rồi đưa bao tải qua: "Mười cân mì sợi, mười cân gạo trắng."
"Một đồng một cân, tổng cộng hai mươi đồng. Nếu chị không lấy, em sẽ bán cho người khác."
"Muốn muốn muốn, chị muốn."
Từ Phượng Mai không chút nghĩ ngợi đã đồng ý ngay: "Nhưng mà em có thể giảm giá cho chị một ít được không?”
Một đồng một cân,
Thật sự quá đắt, thịt heo cũng chỉ có bảy hào rưỡi một cân.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc: "Em không cần phiếu hạo, thịt heo cần quá nhiều phiếu, hơn nữa còn phải tranh, còn chẳng chắc chắn sẽ tranh được."
Kỳ thực Từ Phượng Mai cũng biết giá của Thẩm Mỹ Vân không quá cao. Ở chợ đen có một loại ngũ cốc được gọi là ngũ cốc cao lương.
Một cân có thể được bán với giá hai đồng, hơn nữa loại ngũ cốc cao lương này còn có chất lượng không tốt bằng của Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân lấy mì sợi ra. Sợi nào cũng có màu trắng, đúng là không hề pha trộn bất kì hạt thô vào.
Nếu không đã không ra được màu sắc như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận