[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2175: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Tám Xuyên Không 8

Chương 2175: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Tám Xuyên Không 8Chương 2175: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Tám Xuyên Không 8
"Còn lại mười sáu ngàn để nhập hàng đồng hồ đeo tay." Đầu Thẩm Mỹ Vân nhảy số liên tục, nhanh chóng nói: "Người bình thường là đông nhất, nên chúng ta nên mua số lượng lớn loại đồng hồ điện tử bình thường màu đen, tôi sẽ tính toán dựa trên tám ngàn chiếc."
Chi tiên mạnh tay.
Một lần là tám ngàn, chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường, không kể màu sắc và dạ quang, sau khi Kim Lục Tử nghe thấy điều này, cậu ta lập tức có chút không rõ: "Như vậy có phải là quá nhiều rồi không?
Cộng lại có tới mười hoặc hai mươi ngàn cái.
Họ có thể bán được nhiều như vậy sao?
Lần trước phải mất tổng cộng mười hai ngày mới bán được một ngàn chiếc.
Thẩm Mỹ Vân: "Sau khi trở về, ngoài chợ Mạc Hà, chúng ta còn có thể vận chuyển đến thành phố Cáp Nhĩ Tân. Hơn nữa tôi cũng có một số mối nối ở Bắc Kinh nên có thể vận chuyển một lô hàng đến Bắc Kinh."
Bắc Kinh được coi là một thị trường lớn, sản lượng tiêu thị hàng hóa cũng nhiều.
Đồn trú quân bên kia cũng có mức độ tiêu xài khá cao. Ở đó đều là người có lương thưởng nên nhiều người có khả năng chỉ trả hơn.
Thẩm Mỹ Vân 'ừ một cái, trong đầu đã có kế hoạch cho bước đầu, cho nên mới mạnh dạn lấy hàng như vậy. .
Kim Lục Tử lập tức hạ quyết tâm: "Ba tỉnh phía đông thuộc về tôi, ba tỉnh phía đông còn lại thuộc vê em."
"Vậy thì làm đi!"
"Có thể."
"Đồn trú quân kia thuộc về tôi." Kim Lục Tử nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Em xác định có thể đưa hàng đến Bắc Kinh bán?”
Tạo cho người ta cảm thấy không thể rời mắt.
Lần này, lá gan Kim Lục Tử càng thêm lớn lập tức đi theo Thẩm Mỹ Vân đi tìm Lâm Tây Hà.
Lâm Tây Hà mỉm cười nhìn bọn họ: "Hai người thương lượng xong chưa?" dung mạo anh ấy không quá đẹp trai, nhưng khi cười như vậy lại đặc biệt quyến rũ.
"Được, được."
Đây thực sự là một vụ làm ăn lớn.
"Đã thương lượng xong."
"Chúng tôi muốn lấy tám ngàn chiếc đồng hồ điện tử thông thường, bốn ngàn chiếc đủ màu sắc và bốn ngàn chiếc phát sáng, dạ quang."
Tim Thẩm Mỹ Vân đập thình thịch, cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Thật có lỗi. Cô là một đồng chí nữ đã có gia đình!
Lâm Tây Hà lập tức đứng thẳng người.
Cô nói một cách chân thành: "Như vậy, anh cũng không mất gì cả."
Làm thế nào mà đổi?
Hàng bán không dễ, đi đổi hàng?
Câu hỏi này ngay lập tức khiến Lâm Tây Hà bối rối. Anh ấy đã làm ăn lâu như vậy, chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.
Nhìn thấy Lâm Tây Hà trầm mặc, Thẩm Mỹ Vân tiếp tục nói: "Nội địa không giống Dương Thành, chúng tôi không thể biết bên đó có dễ bán loại hàng hóa nào, chỉ có thể giăng lưới rộng rãi, thử nghiệm trước thị trường. Nhưng lần này thử nghiệm này sẽ cần một quá trình. Chúng tôi hy vọng nếu có hàng hóa không dễ bán, chúng tôi có thể đổi lấy hàng hóa dễ bán, đó không phải trả hàng lại."
"Nhân tiện, nếu hàng hóa không dễ bán, có thể đổi thành hàng bán chạy hơn không?" Thẩm Mỹ Vân đột nhiên hỏi trước khi đối phương chuẩn bị đồng ý.
Dù sao, Lâm Tây Hà là bán buôn còn họ bán lẻ. Sự khác biệt giữa hai bên khá lớn.
Dù sao Lâm Tây Hà không muốn mất đi một khách hàng lớn như vậy, lần này đối phương đã mua hết hàng hóa trong gian hàng của mình thì anh ấy không nói, thậm chí mua hết cả hàng hóa trong khol
Bỏ qua một khách lớn như vậy, anh ấy đi bán đây đó, không biết khi nào mới gặp lại được.
Vì vậy, sau khi do dự, Lâm Tây Hà đã đưa ra quyết định dứt khoát: "Có thể, nhưng tôi có một điều kiện trước tiên."
"Anh nói đi."
Lâm Tây Hà: "Tôi muốn hàng hóa phải còn mới tinh, không bị hư hại gì.
Thẩm Mỹ Vân "Không thành vấn đề."
Sau khi cuộc đàm phán này kết thúc.
Cô hỏi: 'Hàng hóa có phải là đống này không?"
"Đúng vậy, đây chỉ là một phần hàng thôi. Như vậy đi. Tôi sẽ đóng cửa gian hàng và đưa mọi người về kho để đếm hàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận