[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2185: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Chín Xuyên Không 9

Chương 2185: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Chín Xuyên Không 9Chương 2185: Ngày Thứ Hai Trăm Bốn Mươi Chín Xuyên Không 9
Lâm Tây Hà đứng yên, trên mặt có chút lạnh lùng: "Chị Ngưu, tôi đã nói với chị rằng Mỹ Vân và anh Lục là người của Lâm Tây Hà tôi, họ đến để nhập hàng, mọi người đừng có đánh chủ ý lên họ."
"Chị làm sao vậy? Tôi để cho chị mặt mũi, nhưng chị thực sự không muốn ăn nữa à?"
Lúc này Thẩm Mỹ Vân cũng nghe ra có chuyện gì đó không ổn, hình như ba đồng trước đó của cô cũng là bị lừa.
Đó là lý do tại sao Lâm Tây Hà xuất hiện ở đây để ngắt lời.
Không nhìn ra, cô đã mua nhiều hàng như vậy, nhém chút suýt bị một vố đau ở chỗ chị Ngưu.
Chị Ngưu biết mình đuối lí nên nói chuyện gay gắt: "Tôi bán dựa theo giá thị trường, đối phương cũng đồng ý, tôi có vấn đề gì sao?"
Lâm Tây Hà: "Tôi không đồng ý, tôi đã nói, đây là em gái nhà tôi, các người đừng có lừa người, các người đáp ứng không sai, là các người phá vỡ nguyên tắc trước."
Để chào đón vị khách hàng lớn Thẩm Mỹ Vân và Kim Lục Tử, Lâm Tây Hà đã dặn dò bọn họ trên đường Tây Hồ nhỏ ngay từ đầu và dặn họ không được lừa người.
Thẩm Mỹ Vân ngượng ngùng nói: "Sao có thể như vậy? Là chúng tôi gây phiền phức cho anh."
Lâm Tây Hà không phải là người bán hàng lớn nhất ở chợ này, nhưng ít nhất anh ấy có thể được xếp vào top ba, nếu không, gian hàng của anh ấy sẽ không lớn như thế.
Đằng trước.
Rốt cuộc chị Ngưu cũng lo ngại đến chuyện này, sắc mặt chị ta khó coi, nhưng khi chị ta nhìn thấy Lâm Tây Hà dẫn đám người Thẩm Mỹ Vân đi, chị chỉ dám chửi ầm vài câu rồi cũng không dám đi theo.
Chưa kể, anh ấy có thể bán hàng chục ngàn hàng hóa một lúc, có thể nhìn thấy được thực lực của anh ấy.
Sau khi rời khỏi đường Tây Hồ, Lâm Tây Hà xin lỗi đám người Thẩm Mỹ Vân: "Là tôi xử lý không tốt. Tôi xin lỗi."
Nhưng khi đối phương chân trước đồng ý thì chân sau lại xảy ra chuyện như vậy.
Mang hai chục ngàn đồng tới thì gần như đã tiêu sạch sẽ rồi.
"Tôi sẽ đưa mọi người đến xưởng sản xuất theo yêu cầu. Nếu tôi nhớ không lầm thì trong kho hàng của họ vẫn còn một lô quần ống loe."
Đây mới chính là nơi mà mấy người Thẩm Mỹ Vân muốn, chỉ là trong tay bọn họ không có tiền.
Lâm Tây Hà lắc đầu: "Cô là khách hàng lớn của tôi, mọi người đều biết, thôi chúng ta đừng nói chuyện này nữa."
Đúng.
"Không có tiền thì làm gì có cách nào."
Nhưng dù sao thì những kẻ gan dạ sẽ bị chết vì mạo hiểm, còn những kẻ hèn nhát sẽ chết vì đói.
Lúc Diêu Chí Anh và Kim Lục Tử vẫn còn đang do dự thì Thẩm Mỹ Vân đã cười một tiếng: "Cứ đi đi, đi qua đó nhìn thử xem sao thôi mà."
Lời này cô vừa nói ra thì Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh cũng thả lỏng đi mấy phần, cùng đi theo Lâm Tây Hà đi tới nhà máy may dệt.
Tuy nói là nhà máy may dệt nhưng thực chất chỉ nên gọi là xưởng nhỏ, cái xưởng này còn chưa được tính là nằm gần phố Tây Hồ, mà con phố này cũng chẳng được coi là một con phố mới.
Trong viện nhỏ truyền tới tiếng máy nổ, chắc hẳn ở bên trong có người đang bận rộn làm việc.
Trước mắt là một mảnh đất bị bỏ hoang rất lớn, thỉnh thoảng mới nhìn thấy lẻ tẻ mấy cái tiểu viện, ở trước mỗi một sân viện thì lại có một cái cây đa lớn lá xanh biếc, cây đa trông cũng có chút lâu năm, những nhánh cây đen sậm của nó rủ xuống như những cái râu, mang lại một cảm giác thời không rối loạn.
Không phải đường mới ở những thế hệ sau này, mà là vào những năm cuối thập niên bảy mươi hoặc tám mươi, vậy nên nơi đây mới không có sự sầm uất như những con đường được xây trong tương lai như vậy.
Nói nơi này là một cái nhà máy may dệt thì chi bằng gọi là một cái phân xưởng nhỏ thì hợp lý hơn, từ trong ra ngoài tiểu viện này tổng cộng chỉ có khoảng hai trăm mét vuông, nhưng bên trong đó lại chứa không ít máy khâu, nhìn qua thì có vẻ ít nhất cũng tầm khoảng hơn chục chiếc máy, mỗi chiếc đều một vị nữ đồng chí đang ngồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận