[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2190: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 5

Chương 2190: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 5Chương 2190: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 5
Nói xong lời này thì Diêu Chí Anh ngượng ngùng đáp: "Là tôi hiểu lâm mọi người rồi."
"Vậy bây giờ cân chứ?”
Cao Dung nói: "Mọi người muốn bao nhiêu?"
Câu hỏi này thật đúng là khiến Diêu Chí Anh bối rối, cô ấy quay sang nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân khẽ mỉm cười: "Trước không nói đến bao nhiêu vội, bây giờ tôi muốn nói tới chuyện làm người mẫu, nếu như tôi làm người mẫu cho cô một lần, vậy cô muốn trả cho tôi bao nhiêu tiền?"
Cái này —
Cao Dung hỏi lại: "Cô không có tiền sao?"
Câu này khiến Thẩm Mỹ Vân không nói nên lời, đối phương không hổ là người làm ăn, hỏi một câu đã gãi đúng chỗ ngứa.
"Làm người mẫu được trả bao nhiêu tiền vậy?"
Thẩm Mỹ Vân trả lời: "Cô có thể trả nhiều nhất là bao nhiêu?"
Thẩm Mỹ Vân nói: "Vậy coi như tôi không làm."
Cao Dung hỏi cô.
"Cô muốn bao nhiêu?"
Ba mươi đồng thì quá thấp rồi.
Hai bên bắt đầu trả giá.
Cao Dung đáp: "Một lần ba mươi."
"Năm mươi đồng đã tương đương với tiền lương một tháng của một người rồi mà cô còn cảm thấy thấp, rốt cuộc cô muốn bao nhiêu vậy?"
"Vẫn là nên bỏ qua thôi." "Không nói tới chuyện làm người mẫu nữa, chúng ta trực tiếp nói tới giá cả đi." Thẩm Mỹ Vân dứt khoát cự tuyệt, thế nhưng lần này lại khiến Cao Dung tò mò.
"Năm mươi.
Không ngờ tới lại vẫn có thể chọn hàng, chuyện này làm Thẩm Mỹ Vân hết sức kinh ngạc, cô chọn ra một chút những chất vải hiện tại đang thịnh hành nhất, như quần ống loe vải bò và nhung kẻ màu trắng, màu xanh chàm và cả màu đen.
Cao Dung cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng thấy Thẩm Mỹ Vân kiên quyết như vậy thì mới thôi không hỏi tiếp nữa.
"Cô chọn hàng trước đi, khi nào chọn xong thì tôi sẽ cân cho."
Thứ Thẩm Mỹ Vân muốn chính là tiền hoa hồng, thế nhưng cô cũng biết đây là yêu cầu quá đáng, cho nên cô mới dứt khoát cự tuyệt: "Thôi không nói tới chuyện làm người mẫu nữa, chúng ta trực tiếp bàn bạc tới cân nặng đi."
Cô cũng chỉ cần mấy cân quần có chất liệu sợi tổng hợp và sợi polyester thôi vì những loại này cô cảm thấy mặc chúng lên người không được thoải mái.
Chờ đến khi mấy người Thẩm Mỹ Vân chuẩn bị rời đi thì Cao Dung đột nhiên nói: "Nếu nói đến chuyện mua hàng trước rồi trả tiền sau thì mọi người có còn cần thêm hàng nữa không?”
"Chín trăm đồng."
Cuối cùng thì thanh toán.
Chỉ giữ lại đủ tiền cho một vé, kể cả tiền ăn mấy người bọn họ cũng góp hết vào để trả tiền cho đống quần áo luôn.
Cao Dung báo ra con số rồi Thẩm Mỹ Vân lanh lẹ trả tiền, sau đó bắt đầu lấy túi da rắn ra cho một trăm cân quần áo vào, nhét đầy ba túi.
Cuối cùng tính tới tính lui thì cũng góp được một trăm cân hàng, bọn họ vẫn lấy ra một chút tiền vé xe gộp vào để thanh toán.
Lời vừa dứt thì mấy người Thẩm Mỹ Vân cũng dừng lại.
“Thanh toán sau sao?” Cao Dung gật đầu một cái.
"Chỗ này của tôi vẫn còn đến ba trăm cân hàng, nếu như mọi người muốn thì tôi có thể cho vay, chờ đến lần sau tới đây rồi trả tiền sau cũng được."
Lần này thì mấy người Thẩm Mỹ Vân cực kỳ kinh ngạc: "Bà chủ Cao, cô không sợ là chúng tôi sẽ không quay lại sao?"
Cao Dung đáp: "Mọi người sẽ làm thế sao?"
Nếu như bọn họ có thể lấy được số hàng trị giá hai vạn ở chỗ Lâm Tây Hà, một khi bọn họ đã nếm được ngon ngọt này rồi thì nhất định sẽ không buông tha thị trường này đâu.
Hơn nữa, dùng ba trăm cân hàng với giá hai ngàn bảy trăm đồng để kết giao bằng hữu.
Chuyện này Cao Dung vẫn có đủ quyết đoán.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đột nhiên Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Nếu như bà chủ Cao đã nguyện ý cho chúng tôi vay, vậy thì đương nhiên chúng tôi muốn được lấy số hàng này."
Kim Lục Tử cũng 'Ừ một tiếng.
"Chúng tôi sẽ lấy nó."
Chỉ nợ có hai ngàn bảy trăm đồng cho lô hàng này thôi thì bọn họ vẫn có thể trả được.
"Vậy thì mau mau cho vào túi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận