[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2193: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 8

Chương 2193: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 8Chương 2193: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 8
Chẳng qua chuyện này cậu ta cũng không nói cho ai biết, ngay cả Diêu Chí Anh cũng không biết gì vê chuyện này.
Chỉ có thể nói đây chính là kỹ năng cầu sinh của một người lão luyện.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu nói: "Có chỗ đậu vàng này rồi thì tiền gọi xe hàng đến đương nhiên là đủ, khi nào trở về rồi anh Lục tính toán giá cả đi rồi sau đó hai người chúng ta chia đều."
Làm ăn là làm ăn, giao tình là giao tình, chuyện này Thẩm Mỹ Vân vẫn có thể phân biệt được.
Kim Lục Tử cũng quen thuộc với tính cách của Thẩm Mỹ Vân nên đương nhiên cũng không đôi co mấy chuyện nhỏ nhặt thế này, thế nên cậu ta không hề do dự mà đáp ứng.
Thế nhưng tiền xe cũng chỉ chiếm số nhỏ thôi, chủ yếu chính là đống hàng hóa này.
"Vấn đề hiện tại chính là chúng ta phân công thế nào sau khi tìm được xe hàng."
Tiểu Hầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể thuê xe được không? Tôi sẽ lái xe về."
Cái này so với đi thuê xe thì rõ ràng là dễ dàng hơn nhiều.
Nói xong lời này thì Kim Lục Tử nói: "Cái này thì tôi phải đi tìm Lâm Tây Hà, ở đây cậu ta chính là dân bản địa rồi, làm sao mà lại biết ít hơn những người đến từ vùng khác như chúng ta được."
Nói cách khác, chỉ có một người trong số bọn họ có thể đi theo, một người ngồi ở vị trí tài xế rồi, một người nữa thì ngồi bên ghế phụ lái, còn ở phía sau chính là đống hàng hóa.
"Chiếc xe nhỏ này có thể kéo được hàng về, nhưng chủ xe không yên tâm để mọi người tự mình lái nên ít nhất thì tài xế muốn được cùng mọi người trở về đó."
Quả nhiên, sau khi tìm được Lâm Tây Hà và kể rõ mục đích thì chưa đến nửa ngày anh ấy đã tìm xong xe chở hàng cho mấy người bọn họ rồi. Kim Lục Tử và Tiểu Hầu nhìn nhau một cái, Kim Lục Tử lên tiếng: "Tiểu Hầu, cậu đi đi, ngồi trên đó tiện thể nhớ đường luôn, lần sau chúng ta tới đây lấy hàng thì cậu có thể tự mình lái xe tới."
Trước kia cậu ta ở trú đội cũng đã từng đặc biệt phụ trách bồi dưỡng ở đội vận chuyển thế nên bất kể là lái xe đường dài hay đường ngắn thì đối với cậu ta đều dễ như ăn bánh.
Hàng cũng không phải ở cùng một chỗ với bọn họ, Tiểu Hầu do dự một chút rồi đi tới gặp Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân nói: "Trước hết cứ sắp xếp như vậy đi đã, trong số chúng ta chỉ có một mình cậu là biết lái xe thôi, chờ đến khi cậu đã nhớ được đường rồi thì lần sau chúng ta có thể tự mình lái xe đến đây."
Kim Lục Tử đáp: "Có tôi đây rồi, tôi sẽ chiếu cố cho bọn họ."
"Mà hơn nữa ở trên xe lửa thì có thể gặp phải vấn đề gì chứ?"
Tiểu Hầu chần chừ một chút, cậu ta nhìn sang Thẩm Mỹ Vân: "Nhưng tôi đã được dặn dò là chị dâu ở đâu thì tôi sẽ ở đó rồi, không thể ở xa chị dâu được."
"Đối phương có nói là chạy chuyến này hết bao nhiêu tiền xe không?"
Thẩm Mỹ Vân đã lên tiếng rồi thì dĩ nhiên Tiểu Hầu cũng không cự tuyệt nữa.
"Vậy để tôi đi cùng với tài xế."
"Việc vận chuyển hàng hóa cũng sẽ thuận lợi hơn một chút."
"Một trăm tám."
Cậu ta mang theo toàn bộ đậu vàng đi: "Toàn bộ đậu vàng này được tầm hai trăm đồng, thế này thì gần như toàn bộ phí đều đã có đủ rồi."
Năm mươi đồng cũng đã được tính là cao rồi.
Một tháng chạy hai chuyến thì cũng thu về được ba bốn trăm, mà đầu năm nay một tháng lương của người bình thường là bao nhiêu cơ chứ?
Nhưng tiền xe đi lần này lại mất đến một trăm tám.
"Không còn cách nào khác." Kim Lục Tử nói: "Bây giờ thứ chúng ta cần chính là xe, đối phương cũng nói giá thế này không được tính là quá cao đâu."
Thẩm Mỹ Vân nghe xong lời này thì thở dài: "Chẳng trách người ta nói tài xế chở hàng kiếm được rất nhiều tiền." Nếu như tự mình lái xe từ Quảng Châu đến Mạc Hà thì ít nhất cũng mất từ một tuần lễ đến mười ngày đi đường mới đến nơi.
"Chỉ còn đồ ăn trên đường thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận