[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2194: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 9

Chương 2194: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 9Chương 2194: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Xuyên Không 9
Cậu ta tới chỗ Tiểu Hầu, Tiểu Hầu vô một cái vào túi: "Lúc tôi rời đi cũng có mang theo tiền, vậy nên tiên đồ ăn cũng đủ rồi."
Bọn họ còn phải trả tiền cơm cho tài xế nữa.
Vừa dứt lời thì Kim Lục Tử cũng nói: "Khi nào về tôi sẽ trả lại cho cậu."
Cũng không thể nào để Tiểu Hầu mang hàng trở về một mình rồi lại phải lấy tiền lương của mình ra để trả được.
Thẩm Mỹ Vân cũng gật đầu nói: "Chắc chắn sẽ thanh toán."
Đây là lời bảo đảm thứ hai.
Tiểu Hầu toét miệng cười một tiếng: "Tôi biết."
Hai bên mỗi bên một đường rời đi.
"Cũng đủ rồi đó." Kim Lục Tử nhấc nó lên rồi thử ước lượng: "Hai người đưa thứ nào nặng hơn cho tôi đi, chờ đến khi lên xe rồi thì tôi sẽ để nó vào trong khoang chứa hành lý."
Ở trong lô hàng này có thể chia ra gồm có hai trăm chiếc đồng hồ đeo tay điện tử, băng đô hoa hồng, kẹp tăm màu đen, kẹp hình bướm, cả thắt lưng nhiều lớp và kèn ác-mô-ni-ca.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Thế này đủ rồi chứ?"
Nếu không chỉ có vài chục đồng tiền vé xe lửa thôi thì cũng sẽ bị chặn ở ngoài cửa rồi.
Chia ra mỗi người mấy phần xong thì bọn họ định tiện thể bán những thứ này trên xe lửa luôn, vì đầu năm nay những người có thể mua được vé tàu hầu như đều đến từ những gia đình có điều kiện không tệ.
Cô vừa nói vừa hạ túi xuống, thiếu chút nữa không nhấc nổi chiếc túi lên, bên trong chủ yếu là đồng hồ điện tử đeo tay và kèn ác-mô-ni-ca nên thực sự rất nặng. Tiểu Hầu mang theo hầu hết hàng hóa, còn Thẩm Mỹ Vân, Diêu Chí Anh và Kim Lục Tử thì ba người mỗi người xách theo một túi.
Cũng bởi vì quần áo trên người bọn họ rộng rãi nên có chứa được không ít đồ, trên hai cánh tay của Thẩm Mỹ Vân đều đeo mười loại đồng hồ đeo tay điện tử khác nhau, phổ thông có, màu sắc rực rỡ cũng có, đồng hồ có tâm nhìn ban đêm cũng có, cô dùng hai cánh tay áo che lại chúng nên từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hai cánh tay to mập thôi chứ không thể nhìn được những thứ khác.
Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh cứ thế tay không bước lên xe lửa.
Đến khi đã lên xe lửa và hàng hóa cũng đã được cất xong hết rồi thì mấy người Thẩm Mỹ Vân mới bắt đầu cầm theo một chút hàng hóa trong tay rồi bắt đầu rao bán Ở các toa xe.
Đương nhiên Thẩm Mỹ Vân và Diêu Chí Anh cũng không có lý do gì để từ chối, thậm chí cuối cùng Kim Lục Tử còn tự mình xách cả ba túi hàng hóa, sau đó trực tiếp dùng drap trải giường bọc nó lại như bọc quần áo đeo lên lưng.
Sau khi tránh được nhân viên phục vụ trên tàu thì Thẩm Mỹ Vân tìm được một nữ đồng chí ăn mặc rất mỹ lệ: "Vị đồng chí này, cô có muốn mua đồng hồ đeo tay điện tử không?”
Sau khi ba người đã nhét hết đồ vào xong thì lập tức chia nhau ra hành động.
Thẩm Mỹ Vân chọn đến toa có giường nằm, bởi người ở bên trong toa này căn bản đều là người có nhiều tiên nhất.
Còn về kèn ác-mô-ni-ca, kẹp tóc hình bướm và mấy chiếc kẹp tóc hình hoa khác thì cô lại chọn nhét chúng vào bên trong túi áo khoác to rộng của mình.
Cô kéo tay áo lên để lộ ra một chiếc đồng hồ màu đỏ trông cực kỳ sáng bóng.
"Cô có thể xem kỹ hơn."
"Bao nhiêu tiền vậy?" Đối phương cũng lập tức cảm thấy thích nó, sau đó lại yêu thích mà cầm lấy tay Thẩm Mỹ Vân liên tục ngắm nghía chiếc đồng hồ điện tử màu đỏ này, nếu không phải người này là một nữ đồng chí thì Thẩm Mỹ Vân còn nghĩ rằng đối phương đang muốn ăn đậu hủ của cô. Thẩm Mỹ Vân 'Ừ' một tiếng: "Đúng vậy."
Cô ấy hạ giọng xuống.
Cô cười một tiếng, thuận tiện cởi chiếc đồng hồ đeo tay màu đỏ này ra đưa cho đối phương: "Màu sắc rực rỡ thế này thì mười lăm đồng."
Vốn dĩ vị nữ đồng chí kia đang cầm chiếc gương nhỏ chỉnh sửa lại lông mày, nhìn thấy vậy thì thoáng chốc đôi mắt cô ấy đã sáng lên: "Cô bán sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận