[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2197: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Mốt Xuyên Không 2

Chương 2197: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Mốt Xuyên Không 2Chương 2197: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Mốt Xuyên Không 2
Đương lúc Thẩm Mỹ Vân còn đang tính toán buổi trưa nên ăn cái gì thì Kim Lục Tử đã trở lại, nhìn vẻ mặt cậu ta vui vẻ thì hiển nhiên là bán hàng cũng rất thuận lợi.
Kim Lục Tử còn nghĩ bản thân là người nhanh nhất rồi mà ai ngờ lúc này Thẩm Mỹ Vân đã nằm đây nghỉ ngơi, lúc này cậu ta sải bước đi tới gần rồi nói: "Mỹ Vân, em bán xong rồi sao?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái: "Anh cũng xong rồi hả?"
"Em bán được bao nhiêu tiền?" Cậu ta hạ thấp giọng hỏi.
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Tôi được hai trăm tám mươi ba đồng."
"Tôi có bốn trăm ba."
Cơ thể Kim Lục Tử cao to nên túi quần áo cũng lớn, lúc cậu ta đi ra ngoài thì hàng hóa cầm theo cũng nhiều, gần như là gấp đôi của Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Nhiều như vậy sao?"
Cô ấy cầm hàng theo ít nhất nên cũng chỉ bán được từng đó tiền.
"Cũng không biết Chí Anh thế nào rồi?" Bọn họ vốn mỗi người một hướng, thế nhưng lúc này, nhắc Tào Tháo Tào Tháo cũng đến rồi.
Kim Lục Tử kéo Diêu Chí Anh tới gần.
"Em bán được bao nhiêu?"
Kim Lục Tử vừa dứt lời thì Diêu Chí Anh đã mặt đầy vui vẻ bước vào: "Mọi người đều ở đây sao?"
"Hai trăm ba."
"Những thứ đó bán được rất tốt mà, thậm chí bọn họ còn chẳng thể nào trả giá được."
Với lần mở bán này thì trên cơ bản bọn họ cũng biết được thái độ tiếp nhận của thị trường đối với hàng hóa của bọn họ rồi. Một chuyến này mới qua được tầm hai tiếng đồng hồ, có lẽ còn ít hơn.
Kim Lục Tử cũng lập tức có lòng tin: "Xem ra đến khi chúng ta trở về thì lúc bán đống hàng đó cũng không có vấn đề gì đâu."
"Vậy tất cả chúng ta cộng lại thì căn bản cũng được gần một ngàn đồng rồi."
Tổng cộng bọn họ bán được tám ngàn ba trăm ba mươi ba đồng.
Từ Quảng Châu tới Hỗ Thành* mất tâm hai ngày một đêm, sau khi xuống xe lửa rồi thì vốn dĩ mấy người Thẩm Mỹ Vân còn định ở Quảng Châu bán thêm một số hàng nữa thế nhưng kết quả bọn họ cũng không ngờ mình đã bán hết lô hàng đó trên xe lửa rồi.
*Hỗ Thành: tên gọi khác của Thượng Hải.
Nhìn chung thì hướng đi cũng khá ổn.
Trong đó đồng hồ đeo tay điện tử có khoảng sáu trăm chiếc, cộng thêm mấy chục chiếc kèn ác-mô-ni-ca, cùng với thắt lưng nhiều lớp, thứ khiến Thẩm Mỹ Vân cảm thấy bất ngờ nhất chính là ban đầu bọn họ nhập thắt lưng về thực sự cũng không có quá nhiều hy vọng.
Thế nhưng kẹp tăm đen lại không bán được quá nhiều, cuối cùng toàn bộ lại được tặng kèm ra ngoài.
Thế nên cuối cùng trong số các mặt hàng của mấy người Thẩm Mỹ Vân thì thứ đầu tiên được bán hết là thắt lưng, tiếp theo là kèn ác-mô-ni-ca, cuối cùng là kẹp tăm và kẹp bướm, mà bọn họ cũng bán chúng với giá rất rẻ, kẹp bướm trực tiếp được bán tám hào một chiếc, bất kể là nam hay nữ đồng chí thì cũng đều mua, thậm chí có một số người còn mua rất nhiều mang về.
Thậm chí có những nữ đồng chí mua chúng về để tặng cho ba hoặc cho chồng mình.
Nhưng lại không ngờ rằng thứ bán được tốt nhất trên xe lửa lại là thắt lưng nhiều lớp, gần như cứ có nam đồng chí nào nhìn thấy là sẽ mua chúng ngay.
Hiển nhiên là mang về cho con cái bọn họ.
Cũng bởi vì bọn họ chưa thực sự quá quen thuộc với những mặt hàng thế này nên cũng không nhập về quá nhiều.
Mặt hàng cuối cùng được bán hết là đồng hồ đeo tay điện tử, thật sự bọn họ cũng mang theo rất nhiều đồng hồ, mỗi người bọn họ đều mang theo hai trăm chiếc.
Ba người tổng cộng là sáu bảy trăm chiếc.
Sau khi xuống xe lửa rồi đợi trong đám người ở trạm xe lửa Hỗ Thành, Kim Lục Tử vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn: "Sớm biết ở trên xe lửa bán được tốt như vậy thì lúc đó chúng ta nên cầm theo nhiều hàng hơn một chút mới phải."
Vốn dĩ lúc đầu bọn họ chia hàng vào rương, nhưng vì sợ không đủ nên cuối cùng mỗi người mang theo hai trăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận