[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2201: Ngày Thứ Hai Trắăm Năm Mươi Mốt Xuyên Không 6

Chương 2201: Ngày Thứ Hai Trắăm Năm Mươi Mốt Xuyên Không 6Chương 2201: Ngày Thứ Hai Trắăm Năm Mươi Mốt Xuyên Không 6
Thế nên cô ta mới được điều đến một quầy hàng nhàn nhã thế này, nhưng hôm nay thế mà lại bị hai cái người tỉnh ngoài này tới đây nhạo báng.
Chuyện này khiến Vương Nguyệt Mai không thể nào nhịn được, lúc này cô ta cũng cất cao giọng lên, tự chỉ vào bản thân mình: "Mấy cô dám nói tôi là ếch ngồi đáy giếng sao? Chứ không phải chính là các cô hay sao?"
Lúc này cô ta lại lớn tiếng kêu la: "Mau tới đây mau tới đây, mọi người mau tới đây phân xử công bằng đi, hai cái người tỉnh ngoài này lại đến đây nói với tôi giá một gói mì ăn liền cũng có thể mua được một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử, thế nên lúc này tôi mới lập tức phản bác bọn họ, làm sao lại có chuyện này được cơ chứ?"
"Bọn họ lại còn nói tôi là đồ ếch ngồi đáy giếng nữa đây này?"
"Mọi người mau phân xử bình đẳng đi, rốt cuộc ai mới là người ếch ngồi đáy giếng đây?"
Lời này vừa dứt thì tứ phía lập tức ồn ào.
"Giá của một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử thì làm sao mà bằng giá của mì ăn liền được nhỉ?"
"Đúng vậy, đây không phải là đùa giỡn đó chứ?"
Vương Nguyệt Mai thấy Thẩm Mỹ Vân nói ra lời chắc chắn như vậy thì trái tim cô ta cũng đột nhiên hãng một nhịp, nhưng thay đổi suy nghĩ một chút thì thấy hai người bọn họ ngay cả số tiền thực sự của đồng hồ đeo tay điện tử cũng không biết thì làm sao có thể thật sự có chúng được?
Sau khi có mọi người tới giúp đỡ thì lúc này Vương Nguyệt Mai càng tự tin hơn mấy phần: "Nếu như hai người thực sự có thể lấy ra được đồng hồ đeo tay điện tử thì đừng nói một đồng, mười đồng, hai mươi đồng tôi cũng mua hết!"
Thẩm Mỹ Vân nghe thấy vậy thì đột nhiên bình tĩnh lại: "Cô chắc chắn?"
Thân là người yêu của quản lý cao ốc, quyền lợi này đương nhiên cô ta vẫn có. "Có bao nhiêu mua bấy nhiêu."
"Nếu như tôi có thì bao nhiêu cô cũng mua hết bấy nhiêu sao?"
"Hai người các cô là nhà quê tới từ khe núi nào thế? Sợ là ngay cả giá trị thực sự của một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử cũng không biết ấy chứ?"
Cô đi tới bên cạnh Diêu Chí Anh: "Chị đi gọi điện thoại cho Tiểu Hầu đi."
"Hôm nay tôi Vương Nguyệt Mai nói ra lời này, hai người có bao nhiêu đồng hồ đeo tay điện tử thì có bao nhiêu tôi sẽ mua hết bấy nhiêu."
Thẩm Mỹ Vân đáp: "Là cô nói."
Lúc này cô ta gật đầu nói: "Đương nhiên."
Hiện tại đồng hồ đeo tay điện tử rất khan hiếm, bình thường cao ốc bách hóa bọn họ nhập về cũng không quá nhiều, mà mỗi lần được nhập về thì sau đó cũng bị khách hàng tới tranh giành mà mua hết sạch.
Bên kia Vương Nguyệt Mai vẫn còn rêu rao: "Ha ha, đừng nói tìm Tiểu Hầu, có tìm hổ tới đây thì cũng vô dụng thôi."
Người khác không biết, cô ta lại có thể không biết được hay sao.
Diêu Chí Anh vẫn còn đang ngớ người, dưới sự nhắc nhở của Thẩm Mỹ Vân thì rất nhanh đã lập tức kịp phản ứng lại, quay đầu đi ra ngoài.
Đối diện với sự ầm ï của Vương Nguyệt Mai, Thẩm Mỹ Vân vẫn dùng một ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu nhìn cô ta, căn bản cô chẳng thèm phản ứng lại.
"Anh vừa mới thấy Tiểu Hầu đó."
Diêu Chí Anh uống một ngụm nước ngọt xong thì lúc này mới thở hổn hển kể chuyện vừa mới xảy ra cho Kim Lục Tử.
Thấy vợ mình cuống cuồng như vậy trái tim Kim Lục Tử cũng hãng một nhịp, đưa nước ngọt trong tay mình cho cô: “Từ từ nói thôi."
"Sao vậy?"
"Em muốn tìm Tiểu Hầu sao?" Bên ngoài Diêu Chí Anh còn chưa gọi được điện thoại thì đã gặp được Kim Lục Tử.
Cũng không biết hai người Tiểu Hầu đi thế nào mà lại nhanh như vậy, bọn họ chân trước vừa mới đến được Hỗ Thành thì đối phương chân sau cũng đã lái xe tới nơi rồi.
"Ở đâu cơ?"
Diêu Chí Anh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Lời còn chưa dứt thì cách đó không xa Tiểu Hầu đã bíp còi, bim bim bim, bim bim bim.
Một âm thanh chói tai truyền tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận