[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2208: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 3

Chương 2208: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 3Chương 2208: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 3
Qua sự việc ngày hôm nay, cô ta cũng không dám xem thường bất kỳ kẻ nào nữa. Tào Đức Quang nhẹ nhàng đáp lời: "Em biết sai là được."
Vương Nguyệt Mai cũng không lên tiếng nữa.
Phía bên kia, sau khi Thẩm Mỹ Vân kêu Tiểu Hầu mang hàng hóa ra ngoài xong thì cô đứng chào hỏi mọi người đang đứng xung quanh xem náo nhiệt: "Đồng hồ đeo tay điện tử, kèn ác-mô-ni-ca, quần ống loe, kính râm, thắt lưng nhiều lớp và còn nhiều mặt hàng nữa, tất cả đều được bán rất rẻ."
"Mọi người ai có nhu cầu thì qua đây xem thử một chút đi."
Đám đông ồn áo náo nhiệt trước đó giờ lại trở thành quân bài quảng cáo tốt nhất của bọn họ. Mọi người nghe thấy nói như vậy thì lập tức như tổ ong chạy ra ngoài.
Lúc trước khi Thẩm Mỹ Vân mang hàng vào bọn họ cũng đã thấy được mấy rương đồng hồ điện tử mà như cải trắng vậy, cứ một rương lại một rương được mang vào.
Chứ đừng nói đến chuyện hiện tại Thẩm Mỹ Vân còn mang theo nhiều thứ đồ rất kỳ lạ ra nên bọn họ đương nhiên là cực kỳ tò mò.
"Mọi người trải cái này lên mấy cái này lên mấy cái rương đi."
Thẩm Mỹ Vân thì kêu gọi chào hàng, mấy người Kim Lục Tử và Tiểu Hầu thì tay chân luống cuống, bày biện toàn bộ mấy cái rương ra.
"À cả quần ống loe nữa, chúng ta có túi vải không nhỉ, lấy mấy cái túi vải đó trải xuống đất rồi đổ quần ống loe ra cho mọi người còn chọn."
"Còn cả kèn ác-mô-ni-ca nữa, bày ra hết đi."
"Mau mau mau, lấy ba rương đồng hồ đeo tay điện tử ra đây đi."
Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh nhanh chóng sắp xếp, Vương Nguyệt Mai thấy bọn họ đang không có chỗ để bày đồ thì đứng suy nghĩ một lát rồi quay trở vào trong cao ốc bách hóa, sau đó cầm hơn mười chiếc túi da rắn mang ra. Ở bên ngoài.
Nói rồi cô hào phóng nhận lấy túi: "Cảm ơn chị dâu." Nhìn bề ngoài Vương Nguyệt Mai chừng bốn mươi tuổi, có mái tóc xoăn giống như mì ăn liền, lông mày cũng vẽ cực kỳ tỉ mỉ, vừa dài vừa cong, rất có khí chất của những người phụ nữ ở Thượng Hải trước kia.
Vương Nguyệt Mai thấy cô bất động thì lập tức nhướng mày: "Thế nào? Không muốn sao? Vẫn còn thù dai?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu nói: "Không phải."
Cô ta thấy thứ bọn họ có nhiều nhất chính là thùng giấy, Thẩm Mỹ Vân thấy cô ta mang đến một chồng dày túi da rắn thì thoáng chốc ngẩn người.
Sau đó cô lại chủ động mời hàng.
Coi như là xóa bỏ đi nỗi thù hằn trước đó.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Chị dây, chị có muốn qua nhìn một chút xem có thứ gì mình thích không? Hàng hóa này của bọn em đều là mới nhập về, giá cũng rất rẻ."
Vương Nguyệt Mai cười một cái, cũng không nói gì nữa.
Vương Nguyệt Mai nghe vậy thì chân chừ một chút.
Hầu Tử phụ trách duy trì trật tự, Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh thì phụ trách bán hàng còn Thẩm Mỹ Vân thì phụ trách thu tiền, bốn người đều được phân công hết sức rõ ràng.
Cô ta đi qua đó, Thẩm Mỹ Vân cũng cười một tiếng, không vạch trần cô ta, lúc này cô lại chạy lên phía trước thì mới thấy mấy cái rương hiện tại đã bị mọi người xung quanh bu đầy rồi.
"Vậy thì qua nhìn một chút xem sao."
Vương Nguyệt Mai trố mắt nhìn, cô ta không ngờ tới Thẩm Mỹ Vân còn bán hàng cho cô ta, thế nhưng những lời mà đối phương vừa nói cũng quả thật khiến cô ta động tâm.
Từng rương một được mở ra, cũng theo đó mà để lộ hàng hóa được xếp bên trong. "Chị nhìn này, đồng hồ đeo tay điện tử này bọn em bán mười đồng, còn có thắt lưng nhiều lớp đây, chất lượng rất tốt, bọn em chỉ bán sáu đồng một chiếc thôi, đúng rồi, có cả kèn ác-mô-ni-ca nữa, giá là mười lăm đồng, nếu như nhà chị có con gái thì cũng có thể xem qua băng đô, kẹp bướm, và kẹp tăm này nữa. tất cả những thứ này đều có giá rất rẻ đó."
"Chiếc đồng hồ đeo tay điện tử có màu rực rỡ thế này bán thế nào vậy? Có thể đeo thử không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận