[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2214: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 9

Chương 2214: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 9Chương 2214: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Hai Xuyên Không 9
Chờ đến khi bọn họ thỏa mãn chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nói: "Đúng rồi, tại sao mọi người lại không đến mở một gian hàng ở trường bọn em nhỉ? Hoặc có thể mở ở miếu Thành Hoàng cũng được?"
Chuyện này—
Quả thật nói một câu đã khiến Thẩm Mỹ Vân tỉnh ngộ.
"Bọn chị có thể mở bán ở đó được sao?"
"Được chứ, sao lại không? Không phải hiện tại đang là thời kỳ cải cách và mở cửa sao? Chợ bán đồ cũ đã chuyển đến miếu Thành Hoàng rồi, ở đó cũng có rất nhiều người nữa."
"Chị à, để em nói cho chị nghe, những chiếc đồng hồ điện tử và quần ống loe này của chị chắc chắn sẽ rất được ưa chuộng ở đó đó."
Đây là những mặt hàng thời trang được ưa chuộng nhất hiện nay, nếu bọn họ có đủ tiền thì bọn họ cũng muốn mua một cái kèn ác-mô-ni-ca và một cặp kính râm nữa ấy chứ.
Nhưng đáng tiếc là tất cả những thứ này cộng lại thì quá đắt, ngay cả khi gia đình bọn họ cũng thuộc hàng khá giả thì cũng không thể chỉ trả nổi.
*Vô công bất thụ lộc: Không làm mà lại được hưởng.
"Cái này tặng cho các em.”
Thẩm Mỹ Vân nói: 'Là để cảm ơn các em đã nói tin này ra cho chị đó, các em cứ cầm đi."
Mấy nữ sinh viên nhìn thấy vậy thì ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, có chút ngượng ngùng nói: "Đây là hàng bán của chị mà, cứ thế tặng cho bọn em có lẽ không ổn lắm đâu?”
Những chiếc kẹp tăm này giá rất rẻ, chỉ có năm hào một tấm nên cứ thế tặng cho người ngoài cũng không quá đau lòng. Bọn họ nhìn nhau một cái rồi lúc này mới nhận lấy, lại cảm thấy rất vô công bất thụ lộc* nên tiếp tục chỉ điểm cho cô: "Chị, nếu như chị có đến trường bọn em bày sạp bán hàng thì có thể tới lầu số ba tìm bọn em, bọn em ở phòng ba lẻ ba."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Được, chị hiểu rồi, cảm ơn các em." Nói rồi cô lấy vội vài chiếc kẹp tăm tóc màu đen từ trong gian hàng ra.
Gian hàng lại lần nữa vắng vẻ, lúc này vẻ mặt cô nghiêm túc gọi mấy người Kim Lục Tử tới: 'Mọi người tới đây, chúng ta họp chút."
"Vâng." Sau đó bọn họ vui vẻ nhận lấy kẹp tăm mày đen: "Vậy bọn em ở ký túc xá chờ chị nha."
Thẩm Mỹ Vân 'Ừ một tiếng rồi nhịn bọn họ rời đi.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng rồi nói: 'Được, nếu như chị có qua đó bày sạp thì nhất định sẽ tới đó tìm bọn em tới hỗ trợ."
Thẩm Mỹ Vân 'Ừ một tiếng: "Mọi người cũng nghe được lời mấy em ấy rồi đấy, một nơi là ký túc xá đại học Phục Đán, một nơi là miếu Thành Hoàng, chúng ta sẽ chia nhau ra."
Chuyện này —
Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh trố mắt nhìn nhau: "Ý em là sao?"
"Có lẽ kế hoạch sẽ thay đổi một chút đó."
"Như vậy sẽ bán được hàng nhanh hơn một chút."
"Còn tới miếu Thành Hoàng thì tốt xấu lẫn lộn, cứ mang tất cả hàng đi cũng được."
"Ngoài ra thì cần một người tới đại học Phục Đán, nhưng sau khi tới đó rồi thì bày sạp ở ký túc xá hay ở cửa trường học thì tùy tình hình mà quyết định."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Tôi nghe ý của bọn họ thì thấy lưu lượng khách ở miếu Thành Hoàng không thể nào so với ở cao ốc bách hóa được, thế nên chỉ cần một người tới miếu Thành Hoàng thôi."
"Vậy phân chia thế nào đây?" "Không chỉ như vậy, hàng hóa cũng cần tách ra, tới đại học Phục Đán thì mang theo quần ống loe, kèn ác-mô-ni-ca, ba loại đồng hồ đeo tay điện tử, băng đô, kẹp bướm, cũng có thể mang theo một chút kẹp tăm đi, nhưng đây cũng chỉ là hàng bán kèm thôi."
Địa điểm tuy là khác nhau, thế nhưng lưu lượng khách lại không giống nhau chút nào.
Kim Lục Tử nghe xong thì cậu ta chủ động nói: "Vậy để tôi tới miếu Thành Hoàng cho." Cậu ta cao to lại khỏe, cộng thêm nơi đó lại tốt xấu lẫn lộn nên cậu ta cũng có thể làm được. Vốn dĩ cậu ta cũng đã ở bên ngoài làm ăn nhiều năm, thế nên chuyện đi khai thác thị trường cậu ta cũng coi như quen việc dễ làm.
"Được."
"Vậy anh Lục sẽ tới miếu Thành Hoàng, tôi sẽ tới đại học Phục Đán."
Bạn cần đăng nhập để bình luận