[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 222: Ngày Thứ Hai Mươi Lăm Xuyên Không 5

Chương 222: Ngày Thứ Hai Mươi Lăm Xuyên Không 5Chương 222: Ngày Thứ Hai Mươi Lăm Xuyên Không 5
Khuôn mặt anh cực kì điển trai, nhưng đôi môi mỏng lại nói ra những lời vô cùng tàn khốc.
"Phải giữ vững lập trường, con đường mà mình đã lựa chọn và hành động cẩn thận."
"Người nhà họ Quý sinh ra đã như thế."
"Không có ngoại lệ."
Cho dù là Quý Minh Viễn thì cũng không được.
Nghe thế, chỉ đạo viên Ôn im lặng một lúc rồi thở dài: "Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao nhà họ Quý anh lại không dưỡng ra một kẻ vô dụng nào."
Với phương thức dạy dỗ này, rất khó sinh ra một kẻ vô dụng.
Vậy nên, hầu như đều giống Quý Trường Tranh là tinh anh trong tinh anh.
Nếu không, năm đó anh sẽ không bị ném tới quân đội huấn luyện khi mới mười lăm tuổi.
Sinh ở nhà họ Quý, hay là con trai của nhà họ Quý.
Anh được coi là ngoại lệ, nhưng cũng không phải là ngoại lệ.
Nhà họ Quý bọn họ thờ phụng văn hóa loài sói, từ trên xuống dưới ai cũng nổi tiếng là tàn nhẫn.
Áp lực không phải là thứ mà người thường có thể chịu nổi.
Anh là con út của Quý lão gia tử, theo lý từ nhỏ sẽ được cưng chiều. Nhưng cưng thì có cưng, chỗ nào cần nhãn tâm thì cũng không ít.
Quý Trường Tranh khẽ cong khóe môi, ánh mắt tối lại, nói vô cùng thâm sâu: "Anh sinh ra ở nhà họ Quý thì sẽ biết."
Nhưng chỉ nhận được một câu trả lời cực kì lạnh lùng.
Mà anh cũng đã tiếp nhận lễ tẩy rửa. Lần đầu tiên lên chiến trường, anh nôn hết một ngày một đêm, cũng từng gửi điện tín vê cầu cứu.
Mười lăm tuổi, trong gia đình bọn họ, có rất nhiều người không phải đi học mà là trở thành hậu duệ đời thứ hai.
Anh đã từng chịu kiểu giáo dục này nên anh kiên quyết áp dụng kiểu giáo dục này lên trên người Quý Minh Viễn.
Đây là lời ba anh đã nói với anh lúc đó.
Quý Trường Tranh không muốn quay đầu, anh chỉ muốn được an ủi. Nhưng ở nhà họ Quý thì ngay cả sự an ủi anh cũng không có được.
“Trường Tranh, con đường này là do con chọn, con không có đường rút lui."
Ai bảo Quý Minh Viễn là người nhà họ Quý chứ.
Nghe vậy.
Nhưng Quý Minh Viễn đã cự tuyệt.
Nếu hối hận còn kịp.
Lúc trước trên đường Quý Trường Tranh đưa Quý Minh Triết tới điểm thanh niên trí thức, trước khi nộp đơn xin, anh đã từng hỏi Quý Minh Viễn.
Nếu không hối hận, con đường này dù có khó khăn thì Quý Minh Viễn cũng phải đi.
Vậy nên —
Chỉ đạo viên Ôn chỉ thở dài: "Các người cũng không dễ dàng gì."
Anh ấy cắn miếng bánh bắp, đứng dậy đưa thư trên bàn cho Quý Trường Tranh: "Mặc kệ có phải là xin giúp đỡ hay không cũng phải xem."
"Phải biết rằng, lúc anh gửi điện tín cho người nhà không phải cũng ôm hi vọng được an ủi sao?"
"Bây giờ nhìn xem Quý Minh Viễn cũng giống vậy sao?"
"Sợ là cậu ta cũng đang ngóng trông anh trả lời lại mình." Lời này khiến cho Quý Trường Tranh im lặng một lúc. Tay anh cởi nút thắt ở cổ áo ra để lộ yết hầu hơi nhô lên.
Mang theo vài phần mị lực vô hình.
Một lúc lâu sau, anh mới trầm giọng nói: "Tôi không muốn mở ra, cũng không muốn xem."
Bởi vì anh sợ mình sẽ vô tình như lão gia tử.
Vậy nên, xem rồi thì sao?
Này —
Kỳ thật nói trắng ra, quan tâm sẽ bị loạn. Anh vừa biết mình không thể đi giúp đối phương, vừa hận mình không thể đi giúp đối phương.
Đây là người nhà họ Quý.
Thấy anh không chịu mở ra, chỉ đạo viên Ôn chỉ đành tự tiện mở phong thư ra. Anh ấy không coi thư, mà gián tiếp lấy thư ra đưa cho anh.
Chỉ đạo viên Ôn có chút bất ngờ: "Rất dày ít nhất ba tới năm trang giấy."
Lời này khiến cho Quý Trường Tranh quay đầu, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào anh đầy anh tuấn.
Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy, mở ra, cẩn thận đọc.
Nhưng vừa coi phần mở đầu, sắc mặt anh đã thay đổi.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Quý Minh Viễn phải rời khỏi sao?"
Có thể làm anh có phản ứng lớn như vậy.
Quý Trường Tranh lắc đầu, ngồi dậy, bỏ thư qua một bên rồi với lấy một gói thuốc lá trong túi quần ra, lấy ra một điếu sau đó châm lửa lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận