[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2251: Ngày Thứ Hai Trắăm Năm Mươi Bảy Xuyên Không 2

Chương 2251: Ngày Thứ Hai Trắăm Năm Mươi Bảy Xuyên Không 2Chương 2251: Ngày Thứ Hai Trắăm Năm Mươi Bảy Xuyên Không 2
Bà Quý mỉm cười: "Còn không phải ư, đứa bé ngày ấy ngây thơ như vậy bây giờ lại xuất sắc như này, buổi trưa ở lại ăn cơm nhé? Để má Trương làm thêm hai món ngon nữa."
Tiểu Hầu vô thức từ chối: "Thím à không cần không cần, cháu còn có việc khác phải làm." Người nhà của anh cả tốt quá, cậu ta ở lại thì thấy xấu hổ quá.
Bà Quý không nhìn cậu ta nữa mà đi nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Được, buổi trưa bọn con sẽ ăn ở nhà, nhưng phải nói trước là tí nữa con phải đi ra ngoài."
Bà Quý đương nhiên không cự tuyệt, liền quay người nói với má Trương, còn Thẩm Mỹ Vân thì chia hết hàng hóa, dự định lát nữa sẽ mang ra ngoài.
Sau khi dọn dẹp xong, cô lấy riêng bộ quần áo đã mua cho bà Quý và ông Quý, hai người này đều ở nhà.
Cần phải nói, ban ngày người trẻ trong gia đình đều đi làm, chỉ có người già ở nhà.
"Ba, mẹ, đây là bộ quần áo con mua cho hai người khi vào nam cách đây không lâu, hai người có thấy vừa không?"
Bà Quý vừa thay quần áo xong đi ra, khit mũi: "Thật sao?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, mở quần áo đưa cho bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân nói đùa: "Ba, bộ quần áo này nhìn đẹp và vừa vặn lắm, mẹ nhất định sẽ thích."
Quần áo của ông ấy giống như của Thẩm Hoài Sơn, nhưng kích cỡ lại khác. Ông ấy kéo mạnh góc áo, có chút thất vọng khi thấy bà Quý vẫn chưa đi ra.
Ông Quý và bà Quý lập tức tiếp nhận. Cả hai quay người vào trong thử quần áo. Một lúc sau, ông Quý bước ra trước.
Nói xong, ông Quý không khỏi đỏ mặt đi đi lại lại trong phòng, mạnh miệng nói: "Chính ba thích nó, không liên quan đến mẹ con." Ông Quý và bà Quý đều ngạc nhiên hỏi: "Con mua quần áo cho chúng ta à?"
Bà Quý vui vẻ nói: "Được rồi, mẹ sẽ ra ngoài đi dạo xung quanh."
Bà Quý phớt lờ ông ấy, nhưng đi đến chỗ Thẩm Mỹ Vân và quay lại: 'Mỹ Vân, váy của mẹ trông có đẹp không?"
Thẩm Mỹ Vân nói: "Trông rất đẹp."
Ông Quý đột nhiên ngừng nói.
Sau khi hai vợ chồng già đi ra ngoài, Thẩm Mỹ Vân nhìn thời gian cũng đã gần qua một chút, còn một thời gian nữa Miên Miên mới tan học.
Lúc bà Quý đi ra ngoài, bà Quý cũng không thèm nhìn ông Quý, trong lòng ông Quý đột nhiên chấn động, lập tức chạy tới đuổi kịp.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân bật cười.
Thực ra bà ấy chỉ muốn ra ngoài khoe khoang là con dâu đã mua đồ cho bà thôi.
Cô có thể dành thời gian để hoàn thành mọi việc.
Mì nước không có nổi một món ăn nào.
Tuy nhiên, bà ấy đã quen ở một mình, không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại quay lại vào lúc này. Trần Thu Hà ngay lập tức sửng sốt: "Mỹ Vân?"
Khi Trần Thu Hà ở nhà một mình, bà ấy luôn ăn tùy ý. Bà ấy thản nhiên ăn một bát mì, ném một ít bắp cải vào, thậm chí không xào bất kỳ loại đồ ăn nào nữa, chỉ ăn một ít dưa cải muối hoặc tương, chỉ trộn đều nó lên là xong.
Khi cô đến nơi, Trần Thu Hà đang ở nhà, sau giờ học bà ấy quay lại ăn cơm. Thẩm Hoài Sơn không có ở đây. Ông ấy là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình, nếu bận, ông ấy có thể làm ba hoặc bốn ca phẫu thuật một ngày. Về thời gian khi nào về thì điều này không cố định.
Thẩm Mỹ Vân bước vào nhà với những túi lớn nhỏ, vừa bước vào đã nhìn thấy đồ ăn trên bàn: "Mẹ, mẹ ăn cái này một mình à?”
Sắp xếp cho Tiểu Hầu nghỉ ngơi ở nhà họ Quý trước, còn cô thì vội vã trở vê nhà họ Thẩm khi trời vẫn còn sớm và mang bộ quần áo cô mua lần trước cho ba mẹ và cậu của mình.
Trần Thu Hà tức giận nói: "Mẹ ở nhà một mình, ăn cái gì tiện lợi nhất là được. Con còn nói mẹ. Tại sao con lại về vào lúc này? Còn không chào hỏi trước để mẹ còn đi mua chút đồ ăn ngon trở về."
Thẩm Mỹ Vân thu dọn đồ đạc, đặt lên bàn: "Con đoán là sáng sớm ở nhà không có người nên mới gửi hàng từ phía nam về nhà họ Quý và cất chúng đi trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận