[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 228: Ngày Thứ Hai Mươi Sáu Xuyên Không 4

Chương 228: Ngày Thứ Hai Mươi Sáu Xuyên Không 4Chương 228: Ngày Thứ Hai Mươi Sáu Xuyên Không 4
Chỉ có thể nói, những người đẹp trai luôn có sự tương đồng.
Bên kia, Quý Minh Viễn đi theo Quý Trường Tranh, sau khi cách các xã viên ruộng lúa mạch ước chừng mấy trăm mét.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chỉ có gió bắc gào thét như vài nhát dao cứa vào mặt, đau đớn nhức nhối.
Hai người đều im lặng.
Không biết qua bao lâu, Quý Minh Viễn thật sự không thể thích ứng được, chút út trước nay quen cợt nhả, bây giờ lại nhìn cậu ta với ánh mắt nghiêm túc như vậy.
Rõ ràng đối phương rất bình tĩnh, mặt không chút thay đổi, nhưng Quý Minh Viễn có thể nhìn thấy sóng ngầm dần trở nên dữ dội trong con ngươi của đối phương.
Khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Nhưng cũng may rễ cỏ mọc quanh bờ ruộng nên không tính là quá bẩn.
Quý Trường Tranh không trả lời vấn đề này, mà nói với Quý Minh Viễn tiếng: "Ngồi."
Quý Minh Viễn trâm mặc một lát rồi ngồi xuống bờ ruộng theo động tác của Quý Trường Tranh.
Đồng cỏ khô vàng, dưới trông hoang vắng và im lìm dưới tiếng gió bấc gào thét.
Dưới chân họ là bờ ruộng, đối diện là cỏ dại mênh mông vô bờ.
Bờ ruộng bấy giờ tuy đã khô queo nhưng nếu đặt mông ngồi xuống vẫn dính phải ít bùn đất.
Cuối cùng, Quý Minh Viễn vẫn là người bỏ cuộc trước, cậu ta mím môi, nhỏ giọng nói: "Chú, chú nhận được thư của cháu rồi à?"
Thế nên từng có một khoảng thời gian dài người Quý gia coi Quý Minh Viễn như một cô bé mà chăm sóc.
Quý Minh Viễn là người thích sạch sẽ nhất Quý gia, ra ngoài chơi đùa với đám trẻ, bạn nhỏ nhà người ta chơi bất chấp hoàn cảnh nên lúc về cả người trông như mèo hoang.
Chỉ có Quý Minh Viễn, lần nào về cũng giữ quần áo sạch sẽ.
Quý Trường Tranh không đánh thẳng vào vấn đề mà quay đầu nhìn cậu ta với vẻ hứng thú: "Không chê mặt đất bẩn à?"
Lúc trước, hồi còn bé, thấy bùn dính trên người thôi đã òa khóc nguyên buổi.
Cậu ta tới làm thanh niên trí thức, sao có thể sợ khổ sợ bẩn chứ.
Quý Trường Tranh thấy cậu ta thả lỏng hơn nhiều, lúc này mới thờ ơ nhổ một cọng cỏ để lên miệng cắn: "Đúng là trưởng thành rồi."
Quý Minh Viễn nghe chú mình hỏi như vậy, cậu ta không khỏi bật cười: "Chú, cháu đã trưởng thành, không giống hồi nhỏ nữa."
Chuyện này khiến Quý Minh Viễn hơi xấu hổ, cậu ta mím môi: 'Đã qua lâu rồi."
Sau khi viết thư, thật ra cậu ta có chút hối hận, nhưng cậu ta không thể chia sẻ chuyện kiểu này với người nhà, người có thể chỉ rõ phương hướng cho cậu cũng chỉ có chú út.
Nghe vậy, Quý Minh Viễn ngơ ngác rồi lập tức cúi đầu ừ một tiếng.
Quý Trường Tranh cắn rễ cỏ, trên khuôn mặt đẹp trai khí phách chợt trở nên nghiêm nghị: "Quý Minh Viễn, cháu thích cô gái nào à?"
"Được rồi, chú không nhắc."
"Chú, chú đọc hết rồi à2"
Ý là chú đừng nhắc lại nữa.
Quý Trường Tranh khẽ ừ một tiếng, chiếc cằm xinh đẹp hơi cứng lại nhưng lời nói ra lại mang theo vài phần trêu ghẹo.
"Minh Viễn của chúng ta trưởng thành rồi."
"Biết thích con gái nhà người ta rồi."
Anh vừa dứt lời, Quý Minh Viễn chợt thả lỏng vài phần, khuôn mặt trắng nõn cũng nhuộm một tầng đỏ ửng.
"Chú út, cô ấy thật sự rất tốt."
Quý Minh Viễn nói như vậy kỳ thật cũng đang thăm dò, xem thử thái độ của Quý Trường Tranh thế nào mới kể tiếp.
Thái độ của Quý Trường Tranh thế nào?
Không phản đối, thậm chí còn trêu ghẹo, phản ứng này khiến Quý Minh Viễn hoàn toàn yên tâm.
"Cô ấy rất tốt, rất thông minh, khéo léo." Dừng một chút, cậu ta bổ sung thêm: "Cũng rất đẹp."
Quý Trường Tranh cười nhướng mày: "Đó là đương nhiên, cô gái mà Minh Viễn nhà chúng ta thích chắc chắn là cô gái tốt nhất trên đời."
Nghe anh nói thế, Quý Minh Viễn như được cổ vũ.
"Chú út, cháu chưa từng gặp cô gái nào tốt như vậy, dường như vừa vào tay cô ấy là mọi việc đều được giải quyết một cách dễ dàng. Cô ấy rất thông minh, cũng rất tháo vát, giỏi giáo dục bọn trẻ nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận