[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2307: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Ba Xuyên Không 8

Chương 2307: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Ba Xuyên Không 8Chương 2307: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Ba Xuyên Không 8
Cô đã giải quyết hết tất cả số tiền mình nợ đối phương một lượt, vậy mà không thể ngờ, lúc sắp đi lại nợ thêm một khoản.
Cao Dung không để tâm xua tay: "Chị lên tàu trước đi, vê rồi xem có xem có loại quần áo nào bán được thì nói trước cho chúng em, chúng em bên này sẽ chuẩn bị tốt."
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng.
Đường về rất nhanh, ba bốn ngày nháy mắt trôi qua, về đến Bắc Kinh, Thẩm Mỹ Vân lập tức gọi xích lô, một người không đủ nên gọi hai người.
Hai người kéo hai xe hàng chất cao quá đầu, Thẩm Mỹ Vân bảo hai người họ đẩy hàng đến chợ lớn Tây Đan, mỗi người trả thêm năm mươi tệ, hai người lập tức chuyển hàng lên tầng hai.
Lúc Thẩm Mỹ Vân trở về, đã là hơn một giờ trưa, gian hàng không có mấy người.
Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp một người đang đếm hàng, một người đang tính toán, nghe thấy độngt ĩnh tập tức nhìn qua.
"Mỹ Vân chị về rồi?"
"Cô chủ Thẩm, cô lại nhập hàng rồi à?" Thảo nào máy ngày nay không thấy cô chủ Thẩm.
"Chị còn không về, cửa tiệm chúng ta không còn gì để bán đó." Cô ấy vừa đếm xong, chỉ còn lại khoảng hai mươi bộ quần áo, nếu bán nhanh thì sẽ hết trong một buổi chiều.
Hiện tại kệ quần áo trong gian hàng không còn nhiều hàng.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, yêu cầu người đẩy hàng đặt hàng ở giữa gian hàng, vừa tiện cho họ có thể phân loại hàng hóa thuận tiện treo lên.
Ngày mai mở cửa thì chỉ còn kệ trống.
Thấy từng gói hàng được đặt trong cửa hàng, các chủ cửa hàng quần áo bên cạnh lập tức ngạc nhiên, thấy cửa hàng của mình không có khách bèm chạy sang hóng chuyện.
Kiều Lệ Hoa bỏ đồ trên tay xuống, cô ấy vốn đang cau mày, nhưng nhìn thấy hai người đẩy hàng chuyển các bao hàng to đằng sau Thẩm Mỹ Vân thì lập tức thở phào.
"Không sợ không bán được sao?" Bà chủ cửa hàng cách vách nhìn thấy nhiều hàng như vậy thì lập tức chấn động.
Tổng công có hơn ba mươi bao hàng, đợi đến khi toàn bộ được dỡ xuống liền chất đầy cửa hàng, thậm chí còn phải xếp ở lối vào rộng rãi, mới miễn cưỡng dỡ hàng xong.
"Cô mua nhiều hàng như vậy sao?"
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng, không nói nhiều, chỉ gọi Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp đến thu dọn đồ đạc.
Thấy cô nói vậy, trong lòng mấy người còn lại đều nghĩ, thật sự là bê con mới sinh không sợ hổ, thế này sợ là bỏ toàn bộ vốn liếng vào mua hàng hết rồi.
Đương nhiên cửa hàng của Thẩm Mỹ Vân là ngoại lệ.
Thẩm Mỹ Vân không có thời gian trò chuyện với họ, thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Nếu không bán hết thì năm sau bán tiếp." Dù sao thì cô cũng đã tính toán lâu dài.
Mặc dù họ kinh doanh được, nhưng mà quần áo không bằng đồ ăn, suy cho cùng vẫn là đồ giá cao, ít người mua.
Thẩm Mỹ Vân không quan tâm người khác nghĩ thế nào, cô phân các bao hàng theo nhãn dán trên bao.
Ma nơ canh nữ mặc đồ xong thì đến mẫu nam, bên trong mặc áo len đen, bên ngoài mặc áo khoác nhung lông chồn, bên dưới mặc quần, Thẩm Mỹ Vân thấy quần bông không đẹp, thêm vào có chút cồng kênh, bèn tìm một chiếc quần tây trang phối cùng.
Đầu tiên lấy ra chiếc áo khoác bông hoa nhí với màu xanh đỏ đan xen cực kì đặc sắc để chào hàng, mặc cho ma nơ canh trước.
Ngay khi cô phân phó Kiều Lệ Hoa và Trần diệp Ngân lập tức trở nên bận rộn.
"Đây là áo khoác nhung lông chồn của nam." Bên trong phối một chiếc áo len trắng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác bông hoa nhí xanh đỏ và một chiếc quần vải nhung.
"Đây là áo khoác bông hoa nhí, bên trên có viết tên, hai người phân theo tên nhé."
Được rồi!
Người đầu tiên hỏi quần áo không phải là khách hàng xung quanh mà là chủ quầy hàng bên cạnh: "Cô chủ Thẩm, chiếc áo khoác này bán thế nào? Tôi mua cho chồng tôi một cái?”
Chiếc áo khoác nhung lông chồn này trông rất thời trang mà chất áo khi chạm vào cũng rất tốt.
Thẩm Mỹ Vân: "Đây là mặt hàng chủ lực cuối năm của chúng tôi, chín mươi tám tệ một chiếc."
Cô vừa nói, xung quanh lập tức im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận