[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2310: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Bốn Xuyên Không 3

Chương 2310: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Bốn Xuyên Không 3Chương 2310: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Bốn Xuyên Không 3
Đến chiều, bắt đầu có khách, người đến quầy liên tục, phải nói, quần áo đẹp tức là quần áo đẹp, dù đắt vẫn có người muốn mua.
Chỉ trong một buổi chiêu, mẫu áo khoác nam lông chồn đã bán được đến hai mươi ban chiếc.
Tốc độ bán hàng khiến Thẩm Mỹ Vân rất hài lòng. Buổi tối đóng cửa xong, cô xách áo khoác lông chồn trở về nhà.
Nhìn thấy ba và cậu mặc đẹp như vậy, cô vô cùng hài lòng!
Lại mang thêm một chiếc áo khoác đến nhà họ Quý, ông nội Quý nhận được áo khoác, mặc vào rồi không muốn cởi ra nữa, khiến bà Quý và cô chê bai một trận.
Thẩm Mỹ Vân an ủi bà: "Mẹ ơi, lần sau con gặp được áo nữ kiểu này, nhất đỉnh sẽ tặng mẹ một cái."
Lần nhập hàng này cô lấy về mẫu áo bông dày in hoa, bởi vì bà Quý không thích kiểu quần áo lòe loẹt này, nên cô đã không lấy vê.
Nghe vậy, bà Quý vui mừng cúp điện thoại.
Gần Tết, mọi người như phát điên, vung tiền như nước, lượng quần áo cô nhập về, ban đầu còn bảo ít nhất cũng bán đến cuối năm. Không ngờ đến tầm hai tám, hai chín Tết, năm mươi nghìn tệ tiền hàng đã bay sạch.
Sau khi thu về một loạt ánh mắt ngưỡng mộ, ông ấy mới thong thả trở về.
Còn một bên khác.
Tuy nhiên, bây giờ nhà họ không còn ở khu phức hợp nữa, Thẩm Hoài Sơn mặc quần áo mới đi loanh quanh đơn vị một hồi, mới mãn nguyện trở về.
Còn Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường, áo quần trên người cũng chẳng kém cạnh gì, đều nhận được là mặc đi khoe khắp nơi.
Thẩm Mỹ Vân bận rộn đến mức quay cuồng. Bên này, ông nội Quý mặc chiếc áo khoác lông chôn mà Thẩm Mỹ Vân tặng, đi dạo quanh hẻm một vòng.
Lúc đầu, Thẩm Mỹ Vân bảo bán hết hôm nay, ba mươi Tết sẽ cho Kiều Lệ Hoa và Trần Ngân Diệp nghỉ, thế nhưng vừa nói ra đã thấy hai người lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
Cô đã nhờ Cao Dung chuyển hàng từ Dương Thành về kịp thời, mới bù đắp được chỗ trống.
Bận rộn mãi đến hai chín Tết, mà quầy hàng của cô vẫn đông nghịt người.
May là cô đã chuẩn bị trước.
Kiều Lệ Hoa cũng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy đó, Mỹ Vân, cô về nhà ăn Tết đi. Tôi và Ngân Diệp cũng chẳng có nhà, ở đây bán hàng cũng tốt."
"Chết cũng ở lại quầy hàng." Trần Ngân Diệp kiên quyết nói: "Thời điểm tốt như vậy, không thể bỏ lỡ được."
"Dì Thẩm cứ về nhà ăn Tết đi, để việc bán hàng cháu lo cho."
"Dì Thẩm, cơ hội kiếm tiền tốt thế này, dì không thể đóng cửa được."
Thâm Mỹ Vân nói: "Tôi đã nói chuyện với ba mẹ rồi, hai người cùng về nhà tôi ăn Tất."
Cô ấy sinh ra là để bán hàng, chết cũng là vong hồn của quầy hàng.
Cuối năm này, có những ngày họ bán được cả một nghìn tệ tiền hàng. Tình hình này mà bảo cô ấy đóng cửa ư?
Trần Ngân Diệp: "Tôi cũng không về." Cô ấy ôm ngực: "Nghĩ đến việc phải nhả ra số tiền kiếm được dễ dàng thế này, tôi lại đau lòng."
Kiều Lệ Hoa lắc đầu "Tôi không về."
Không đời nào!
Cô đã sắp xếp mọi việc đâu ra đấy từ lâu rồi.
Cô ấy kiên quyết không về quê ăn Tết. Ăn Tết cái quỷ gì? Ăn Tết nào có sướng bằng kiếm tiền.
Thấy hai người họ kiên quyết như vậy, Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Thôi được rồi, hai người đợi một lát, tôi đi hỏi thử quản lý Trân xem cuối năm quầy hàng có mở cửa hay không."
Trần Ngân Diệp gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, rồi bổ sung thêm: "Thậm chí dù người khác không mở, chúng ta cũng mở."
Cô ấy nhất quyết mở cửa để buôn bán kiếm tiền!
Nhìn Trần Ngân Diệp như bị ma ám, Thẩm Mỹ Vân không khỏi lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận