[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2334: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Bảy Xuyên Không 1

Chương 2334: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Bảy Xuyên Không 1Chương 2334: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Bảy Xuyên Không 1
Tuy nhiên, trên thực tế, không nhiều người gọi họ đến nấu ăn vào ngày thường, ăn cơm là chuyện giấu trong bụng, không ai nhìn thấy nên cũng không thể ra vẻ hào nhoáng, tự nhiên không có mấy ai muốn.
Tất nhiên, Thẩm Mỹ Vân là một ngoại lệ.
Cô cười: "Có kiếm được chút tiền, nên muốn tìm thầy Lỗ hợp tác làm ăn."
Thầy Lỗ rót cho cô một chén trà Thiết Quan Âm, đặt lên bàn, ông ta nhíu mày: "Em cũng biết thây làm nghề đầu bếp mà, không liên quan gì đến việc kinh doanh quần áo của em cả."
Thẩm Mỹ Vân nhận lấy tách trà, cô ngồi thẳng người: "Tìm thầy đương nhiên không phải để làm kinh doanh quần áo, mà là -"
Cô nói ra ba chữ: "Mở quán ăn."
Khi nghe thấy điều đó, thầy Lỗ vô thức cau mày: "Đồng chí Thẩm, thầy e rằng em đã tìm nhầm người rồi."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Không nhầm đâu."
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Thầy hãy nghe em nói hết đã."
Nhà hàng Tụy Hoa được coi là nhà hàng số một ở Bắc Kinh. Có rất nhiều người muốn chen chân vào đó, nhưng ông ta thì không.
Nhưng thầy Lỗ là người vốn không thích bị ràng buộc.
Nghe đến đây, thầy Lỗ do dự một chút, rồi vô thức phủ nhận: "Không thể nào." Ông ta là một đầu bếp, chuyên phụ trách bếp chính. Ông ta không thể quản lý toàn bộ cửa hàng, điều đó có nghĩa là ông ta sẽ phải chịu sự quản lý của người khác.
Thẩm Mỹ Vân đứng dậy, bước đến trước mặt thầy Lỗ: "Em biết, thây không muốn bị ràng buộc nên mới không đến Nhà hàng Tụy Hoa. Nhưng nếu em nói em muốn mở một quán ăn tư nhân, thầy sẽ không bị ràng buộc thì sao?"
Ông ta mới miễn cưỡng mở Lỗ Gia Ban, mặc dù việc kinh doanh lúc lên lúc xuống nhưng vẫn hơn là chịu sự quản lý của người khác.
Thầy Lỗ cầm tách trà, khẽ nhấp một ngụm: "Em cũng hiểu thầy mà. Nếu thầy muốn mở một quán ăn với nhiều quy định ràng buộc, thây đã đến Nhà hàng Tụy Hoa từ lâu rồi."
Khi nghe đến đây, thầy Lỗ nhíu mày, nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Em làm từ thiện à?"
"Đầu tiên, chúng ta mở một cửa hàng tư nhân, nghĩa là trên thầy không có ai quản lý. Thầy thích chuyên về nấu ăn thì cứ tiếp tục, em sẽ lo hết giấy tờ pháp lý và tìm địa điểm mở cửa hàng. Thầy chỉ cần cùng đệ tử nấu ăn trong bếp là được."
Cái này-
"Quán ăn em muốn mở không giống tiệm cơm của nhà nước."
"Chúng ta hợp tác nhé."
Thẩm Mỹ Vân cười: "Sao lại thế được?"
"Có câu "không có lợi thì không dậy sớm", nếu không có lợi, em đã không đến tìm thầy."
Đúng trọng tâm.
"Thầy chịu trách nhiệm về bếp, còn em bỏ tiền mở quán ăn."
Đây là nhược điểm lớn nhất của Lỗ Gia Ban hiện tại, sống dựa vào may rủi, hễ không có ngày lễ hay dịp đặc biệt là lại nhàn rỗi.
Thẩm Mỹ Vân cười: "Lỗ Gia Ban của thầy hiện tại tuy không tệ, nhưng lại có điểm yếu là khó phát triển, khó mở rộng, chỉ có thể duy trì hiện trạng, khó có thể mở rộng quy mô.”
"Nhưng tại sao thầy lại phải dừng công việc hiện tại? Ít nhất thì số tiền thầy kiếm được đều cho vào túi của mình."
Thẩm Mỹ Vân: "Đúng vậy, chúng ta có thể thương lượng cụ thể."
Chỉ cần nhìn những học trò nhàn rỗi trong khu phức hợp là biết.
Thầy Lỗ nhướng mày: "Hợp tác thì phải chia tiền chứ?" Điều đó đồng nghĩa với việc số tiên kiếm được là có hạn.
Thầy Lỗ hiểu rõ khuyết điểm của mình, nên ông ta đành im lặng.
Thẩm Mỹ Vân tiếp lời, dùng biện pháp khích tướng: "Nghe nói đầu bếp của Nhà hàng Tụy Hoa và thầy là sư huynh đồng môn, thầy không muốn thắng ông ta trong tương lai sao?”
Tất nhiên là thây Lỗ muốn thế, nhưng ông ta chỉ ngại không mở lời được, không muốn đi làm cho người khác, không muốn bị ai quản thúc.
Sau khi nói xong những lời này, Thẩm Mỹ Vân lập tức tiếp lời: "Chúng ta hợp tác mở quán mà, làm sao thầy lại đi làm thuê cho người khác chứ? Rõ ràng là thầy tự làm thuê cho mình mà, buôn bán tốt, tiền thầy cầm trong tay sẽ nhiều, buôn bán không tốt, tiền kiếm được sẽ ít. Nói về việc bị người khác quản lý, không hề có chuyện đó, thầy là chủ, em tuyệt đối sẽ không can dự vào việc bếp núc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận