[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2351: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Chín Xuyên Không 1

Chương 2351: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Chín Xuyên Không 1Chương 2351: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Chín Xuyên Không 1
"Em đi, thầy viết cho em một danh sách các loại rau cần lấy là được."
Lần này, thầy Lỗ không chần chừ, ông ta cầm bút viết xoàn xoạt, liệt kê được mấy chục món, Thẩm Mỹ Vân nhận lấy rồi lên tầng hai gọi Trần Hà Đường.
Cô lái xe ba bánh, đi thẳng đến khu chợ Đông Phong ở gần nhất.
Chợ lớn Đông Phong cũng có quầy bán rau, củ cải, cải thảo, khoai tây, hành tây, bí ngô, bí xanh, đậu phụ, đây đều là những loại rau cơ bản nhất.
Thẩm Mỹ Vân mua mỗi thứ một trăm cân, ngoài ra còn mua lòng lợn, thịt lợn, thịt gà, thịt vịt. Cô chất cao đồ lên xe rồi mới quay trở về Ẩm Thực Lõ. Tuy nhiên, cô không đi qua cổng chính mà đi thẳng vào cửa sau.
Thầy Lỗ sớm đã bảo học trò ra đón rau, nhanh chóng bắt tay sơ chế, xào nấu thêm.
Đồ ăn nhanh ở bên ngoài bán nhanh quá.
Quả thực là cung không đủ cầu.
Thầy Lỗ thở dài: "Thật sự là già rồi." Từ trước đến nay, quan điểm của ông ta là phải nắm bắt khách hàng giàu có, nên ông ta mới mở lại Lỗ Gia Ban. Nhưng liệu có kiếm được tiền không?
Thầy Lỗ bất chợt nói với Thẩm Mỹ Vân: "Có lẽ em nói đúng rồi."
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Hầu hết mọi người đều không có tiền."
Ngay từ lúc khai trương, khách hàng xếp hàng dài vẫn không ngớt.
Người bình thường mới là đa số.
Chính vì vậy mà sau này Pinduoduo mới có thể tạo được tiếng vang lớn, bởi vì thương hiệu này nắm bắt được sức mạnh của tầng lớp bình dân.
Nhìn hàng dài ở chỗ bán thức ăn nhanh đó.
Chỉ tính riêng khoản thức ăn nhanh này thôi thì số tiền thu về cũng lên đến bốn con Số rồi. Nhưng, số tiền họ kiếm được trong một tháng còn không bằng số kiếm được trong một ngày hôm nay.
Tính riêng khu ăn nhanh thôi, người xếp hàng chờ trước chờ sau cũng phải đến mấy giờ đồng hồ rồi, ít nhất cũng phải đến vài trăm người, cho dù tính trung bình mỗi người hai tệ.
Cũng có kiếm được đấy.
Thẩm Mỹ Vân: "Hôm nay là trường hợp ngoại lệ. Nếu như hôm nay khai trương không có gì bất trắc, thì đây sẽ là ngày có doanh thu cao nhất trong thời gian này. Sau đó, mọi thứ sẽ dần trở lại bình thường."
Tính ra thì số tiền cũng không hề nhỏ.
So với việc đi làm tiệc ở nhà trước đây, mặc dù thu nhập mỗi lần cũng khá cao, nhưng không phải ngày nào cũng có việc. Bỏ qua các ngày lễ tết, phần lớn các ngày trong tuần đều dành để luyện dao trong bếp.
Chưa tính số tiền ở các phòng riêng và phòng ăn chung ở tầng trên, tuy ít người hơn, nhưng giá cao hơn, mỗi bàn ăn trung bình khoảng từ ba mươi đến năm mươi tệ.
Về khoản kinh doanh, rõ ràng cô già dặn hơn thầy Lỗ nhiều.
Thông thường chỉ được khoảng hai nghìn năm trăm tệ, đó là mức thu nhập cao nhất.
Cô đứng ở quầy tính tiền, sau khi tính toán xong xuôi, cô cộng tổng doanh thu bán hàng cuae ngày hôm nay lại, được bốn nghìn sáu trăm tệ.
Khai trương từ chín giờ sáng, mở cửa đến mười giờ tối. Sau khi khách đã bắt đầu thưa thớt, Thẩm Mỹ Vân gọi mọi người bắt đầu dọn dẹp quán ăn.
Đó cũng chính là mong muốn của Thẩm Mỹ Vân.
Đối với Thẩm Mỹ Vân, con số này không quá ấn tượng, nhưng đối với thầy Lỗ, đó lại là một niềm vui: "Ngay cả tháng bận rộn nhất trong năm mới cũng không kiếm được năm nghìn tệ."
Thầy Lỗ gật đầu, nghe thấy có khách lên tầng, ông ta chủ động đi vào bếp: "Thầy đi nấu ăn, nấu thật ngon, để biến những vị khách này thành khách hàng quen thuộc của chúng ta."
Thẩm Mỹ Vân rất bình tĩnh: "Trong số bốn nghìn sáu trăm tệ này, đồ ăn nhanh chiếm khoảng ba nghìn tệ, các phòng riêng ở trên lầu chiếm hơn một nghìn tệ."
"Vì vậy, thầy Lỗ, đồ ăn nhanh của chúng ta mới chính là nguồn thu chính mang lại lợi nhuận cao."
"Tuy nhiên." Giọng điệu cô nhanh chóng chuyển hướng: "Ngày mai nếu doanh thu hàng ngày có thể duy trì ở mức ba nghìn tệ thì đã rất ổn rồi."
Thẩm Mỹ Vân dự đoán rất chuẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận