[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2358: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Chín Xuyên Không 8

Chương 2358: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Chín Xuyên Không 8Chương 2358: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Chín Xuyên Không 8
Giờ đây, mây đen đã tan, trăng lại sáng, được đoàn tụ ở Bắc Kinh, cảm giác này quý giá hơn bất cứ điều gì.
Một lúc sau.
Thẩm Mỹ Vân buông cô ta ra, rồi kéo cô ta ngồi xuống: "Giờ cô định thế nào?"
Tào Chí Phương: "Đi theo cô thôi."
Cô ta cũng là người thẳng tính, nên cứ tuôn ra như thế: "Tôi định đến đây xác nhận công việc trước, rồi cầm giấy chuyển hộ khẩu về đến phòng thanh niên trí thức và ủy ban phường”
Thẩm Mỹ Vân: "Nghỉ ngơi chút đã rồi tính? Mai tôi đưa cô đến quán ăn coi thử?"
Tào Chí Phương lắc đầu."Thôi, trên xe tôi ngủ ngon lắm rồi, hay cô đưa tôi đi coi luôn đi?”
Cô ta thật sự không muốn lãng phí dù chỉ một phút nào.
Mắt Tào Chí Phương sáng lên: "Tôi biết ngay ôm đùi cô là đúng mà." Cô ta xán lại ôm lấy Thẩm Mỹ Vân: "Không được, sau này tôi phải theo cô ăn ngon uống sướng."
Đợi Tào Chí Phương cất đồ đạc xong, cô dẫn cô ấy đến Ẩm Thực Lỗ. Lúc này đã hơn hai giờ chiều, đã qua giờ cao điểm của quán ăn.
Cuối cùng thì Tào Chí Phương cũng không nhịn được mà hỏi.
"Quán này cô mở á?"
Nên số người ăn uống trong quán không nhiều.
Thẩm Mỹ Vân: "Cũng không tính là tôi mở, là hợp tác với người khác."
Thẩm Mỹ Vân: "Cũng được."
Tào Chí Phương nhướn mày: "Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không làm cô mất mặt đâu."
"Để vào đây cô vẫn phải bị kiểm tra như mọi người thôi, người có năng lực mới có thể ứng cử vị trí quản lý."
Thực ra ngay từ đầu cô đã định hướng cho Tào Chí Phương chức quản lý, nhưng trong quán ăn còn có những người phục vụ khác, Thẩm Mỹ Vân nghĩ vẫn nên công bằng thì hơn.
Thẩm Mỹ Vân: "Thôi đừng."
"Tôi thấy cô còn thương tôi hơn cả mẹ ruột ấy."
Cô dẫn cô ấy lên tầng ba xem hết một lượt, rồi mới nói: "Tóm lại, tình hình cơ bản là vậy đó, chờ đến khi cô giải quyết xong hộ khẩu các thứ thì có thể đến làm ngay."
Tào Chí Phương ước gì được ôm Thẩm Mỹ Vân và hôn lên má cô thật mạnh.
Thẩm Mỹ Vân biết tính Tào Chí Phương, háo thắng, cầu tiến, những người như vậy trên thương trường mới dễ thành công.
Mẹ ruột còn chẳng thương cô ta đến thế.
Nhưng nếu muốn nhập hộ khẩu, cô ta không thể tránh khỏi ba mẹ mình.
Chỉ là, khi chuyển hộ khẩu, nhất định phải có sự đồng ý của người nhà.
Sau khi bàn bạc xong công việc, Tào Chí Phương xách hành lý đến phòng thanh niên trí thức để hoàn tất các thủ tục, rồi quay lại ủy ban phường để chuyển hộ khẩu đến.
Tào Chí Phương chẳng tỏ vẻ tức giận, chỉ há to miệng cười ngốc.
Thực ra, Tào Chí Phương không muốn để ba mẹ biết cô ta đã trở về. Mười năm xa cách, những lần mong ngóng tình thân đếm mãi rồi cũng nhạt.
Thẩm Mỹ Vân liếc nhìn cô ta: "Tôi không có đứa con gái lớn tướng như cô đâu."
Cuối cùng, cô ta cũng liên lạc với ba mẹ, mẹ Tào trông thấy con gái trở về, ôm lấy cô ta mà khóc nức nở. Tào Chí Phương tưởng mình sẽ xúc động nhưng thực ra đó chỉ là sự tê liệt.
Cô ta đã qua cái tuổi trông chờ vào tình cảm gia đình từ lâu rồi.
Một cô gái ba mươi mốt như cô ta, cuộc đời đã đi qua được nửa chặng, cô ta bình thản nói: "Mẹ, con về để nhập hộ khẩu tạm thời thôi."
Câu nói ấy vừa thốt ra, mẹ Tào ngay lập tức nín khóc, bà ta lắp bắp nói: "Sợ là hơi khó đấy."
Khi con gái nhập hộ khẩu về, nhất định sẽ tranh mất công việc của bà ta, khi đó không chỉ con dâu mà cả đứa con gái út cũng sẽ làm loạn lên mất.
Hơn nữa, con gái đã ngoài ba mươi vẫn chưa lấy chồng, về nhà sống thì mất hết cả thể diện nhà họ Tào.
Dù biết thái độ của ba mẹ như vậy nhưng trong lòng Tào Chí Phương vẫn thấy lạnh lo: "Con không tranh công việc của mẹ, cũng không về nhà ở, con chỉ nhập tạm hộ khẩu về nhà họ Tào thôi, đợi khi con ổn định công việc bên kia rồi sẽ chuyển hộ khẩu đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận