[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2392: Ngày Thứ Hai Trắm Bảy Mươi Ba Xuyên Không 8

Chương 2392: Ngày Thứ Hai Trắm Bảy Mươi Ba Xuyên Không 8 Chương 2392: Ngày Thứ Hai Trắm Bảy Mươi Ba Xuyên Không 8
"Sao rồi?" Thẩm Mỹ Vân không vào văn phòng mà đến thẳng xưởng tìm Cao Dung. Cao Dung với đôi mắt thâm quầng: "Còn một bộ mẫu nữa là gần như xong rồi."
"Em có thể đi cùng Tiểu Cầm xem thử những bộ đã hoàn thành."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, giới thiệu: "Đây là Trân Ngân Diệp."
"Còn đây là Cao Dung, trưởng xưởng."
Cao Dung là người dứt khoát: “Sau này có thời gian nói chuyện, bây giờ chị đang bận lắm."
Cô ấy đang chạy gấp rút, lúc này ngay cả thời gian uống nước và đi vệ sinh cũng là thứ xa xỉ.
Trần Ngân Diệp gật đầu.
Ông bí thư già đối với hai chị em cô ấy còn quan trọng hơn cả ba mẹ.
Thẩm Mỹ Vân lấy một số bộ ra kiểm tra, quần áo chất lượng rất tốt, làm việc rất tỉ mỉ, gần như là sao chép một-một từ bản mẫu.
Kiếm tiền, kiếm nhiều tiên, sau này vào mùa đông sẽ đưa ông nội đến Dương Thành để sinh sống, không phải chịu cảnh lạnh kỷ dưới -20 độ C và ho vì lạnh nữa.
Trần Ngân Diệp gật đầu, cô ấy cảm thấy hồi hộp, như thể Thẩm Mỹ Vân đang đào tạo cô ấy trở thành quản lý cửa hàng, vì thế cô ấy càng thêm quyết tâm.
Cô nói với Trần Ngân Diệp: "Sau này chúng ta lấy hàng ở đây, nếu lúc đó dì không có ở Dương Thành, cháu sẽ phụ trách việc này."
Đó không chỉ là mục tiêu của Trân Ngân Diệp mà còn của Trần Ngân Hoa.
Thẩm Mỹ Vân dẫn cô ấy đi xem quần áo đã hoàn thành. Tại kho lưu trữ, từng bộ đã được xếp gọn lại trong túi.
Trân Ngân Diệp gật đầu, càng thấy mình đến Dương Thành là một chuyến đi đáng giá. "Sau này nếu có cơ hội, dì sẽ dẫn cháu đến chợ đêm ở đường Tây Hồ."
"Chợ đó còn đông hơn chợ Tây Đơn ở Bắc Kinh."
"Cơ bản là vậy." Thẩm Mỹ Vân nói sau khi dẫn cô ấy đi một vòng xưởng may: "Lấy hàng ở đây, bán ở phố Cao Đệ, chỗ ở cũng ở Sa Hà gần xưởng may."
Ngày mười một tháng Bảy, hàng đã xuất kho.
*
Mùa hè, ngày cuối tháng Bảy, tất cả quần áo được hoàn thành. Những người thợ theo mẫu của Cao Dung giao hàng liên tục, làm việc cả ngày lẫn đêm để hoàn thành đơn hàng.
Cô ấy đã thấy được rất nhiều điều ngoài sách vở.
Thẩm Mỹ Vân rất phấn khích khi hàng về, ngay lập tức cho xe chở tất cả đến cửa hàng phố Cao Đệ.
Ngày một tháng tám, tiếng pháo nổ vang dội cùng với tiếng nhạc của Đặng Lệ Quân, đánh dấu ngày khai trương cửa hàng đầu tiên của Y Gial
Cao Dung là người mê tín, cô ấy yêu thích hai con số 6 và 8.
Thẩm Mỹ Vân đếm, tất cả có tám trăm bộ quần áo, con số mà Cao Dung đã đặc biệt chọn.
Ngay cả những bộ trên ma nơ canh cũng được thay đổi.
Sau khi treo hết quần áo và kiểm tra kỹ lưỡng, quây thu ngân được khóa cẩn thận, cửa kính sạch sẽ sáng bóng.
Cùng với Trân Ngân Diệp, họ bận rộn suốt cả buổi chiều và tối để trưng bày tất cả các mẫu quần áo.
Đối với chuyện Y Gia khai trương, trước sau phố Cao Đệ không ít người đều cảm thấy vô cùng hứng thú, dù sao trước sau Y Gia trang hoàng thật sự quá thu hút sự chú ý của mọi người.
Không chỉ là các bà chủ đều mở cửa hàng, ngay cả khách hàng đến phố Cao Đệ đi dạo phố, cũng nhịn không được thường xuyên nhìn xung quanh.
Họ rất muốn biết, cửa hàng này rốt cuộc là khai trương cái gì.
Ngày khai trương vừa nổ pháo, mọi người nhất thời rất tò mò.
Bài hát Đặng Lệ Quân vang lên, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, ai cũng nhịn không được nhìn lại.
Thẩm Mỹ Vân nhìn pháo nổ xong, lập tức cầm loa ghi âm, hô ra bên ngoài hô: "Cửa hàng mới khai trương đại giảm giá, đi ngang qua đừng bỏ lỡ."
Phối hợp với ca khúc của Đặng Lệ Quân, lập tức kéo bầu không khí lên tới đỉnh điểm.
Một giây sau khi cửa lớn mở ra, người chen chúc ở cửa trong nháy mắt cũng xông vào theo. Nhìn thấy người vào đông như kiến cỏ, Trần Ngân Diệp đứng ở cửa, theo bản năng nói với Thẩm Mỹ Vân một câu: "Dì Thẩm, kín chỗ rồi."
Là thật sự vây chặt lấy cửa hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận