[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2406: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Lăm Xuyên Không 5

Chương 2406: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Lăm Xuyên Không 5Chương 2406: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Lăm Xuyên Không 5
Thế nhưng, cũng không phải dừng ở cửa, thật sự làm vậy chẳng khác nào đuổi khách, trực tiếp dừng ở bãi đất trống trên đường Cao Đệ.
Cô vừa làm xong bên này.
Lúc đến cửa hàng, có Trần Ngân Diệp cùng Tiểu Hầu đều xem như là tay bán hàng điêu luyện, trên cơ bản không có vấn đề lớn xảy ra, chỉ là Hồng Vũ vẫn có chút không quen.
Cửa hàng của bọn họ vẫn trú trọng vào tâm lý của khách hàng nữ, khách hàng đi vào cũng đại đa số đều là đồng chí nữ, mà Hồng Vũ trước khi xuất ngũ đều chỉ tiếp xúc với đồng chí nam.
Điều này làm cho Hồng Vũ rất không được tự nhiên.
Thẩm Mỹ Vân nhìn ra, nhắc nhở anh ta: "Anh cứ ở quầy thu ngân quan sát là được rồi, xem có ai táy máy không.
Hồng Vũ ừ một tiếng, cứng ngắc nói: "Tôi sẽ tận lực làm việc."
Anh ta thật sự là dốt đặc cán mai đối với những loại quần áo này, càng miễn bàn đến chuyện mua bán, thế cho nên lúc anh ta nhìn Tiểu Hầu lưu loát tư vấn giới thiệu cho người ta, anh ta cực kỳ hâm mộ.
Đi một chuyến đến xưởng may, đến xem Cao Dung và Cao Đại Sơn, Cao Đại Sơn suy cho cùng là người của cô, cô sợ đối phương không quen.
Thẩm Mỹ Vân nào biết Hồng Vũ còn lập ra mục tiêu to lớn như thế, nếu cô biết tất nhiên phải nhéo lỗ tai anh ta dặn dò.
Tiểu Hầu là nhân viên toàn năng, tất nhiên không thể đặt cùng một chỗ so sánh.
Hồng Vũ là vệ sĩ.
Nhiệm vụ của hai bên không giống nhau.
Thẩm Mỹ Vân thấy Tiểu Hầu đã cứng cáp, cửa hàng quần áo tạm thời có thể rời tay, lập tức không ở cửa hàng quần áo nữa Không biết có một ngày nào đó mình có thể làm được như Tiểu Hầu hay không.
Khiêng một bao tải quần áo lớn lên xe, ngay cả chớp mắt anh ta cũng không chớp, hiển nhiên cũng là một người nhanh nhẹn.
Cao Dung là một bà chủ phúc hậu, Cao Đại Sơn mặc dù làm việc chuyển hàng ở đó, nhưng cô ấy đã cung cấp một xô trà lạnh lớn, còn có một quả dưa hấu lớn, đặt ở đó để cho Cao Đại Sơn tự tùy tiện dùng.
Không ai nhìn, Cao Đại Sơn ngược lại càng tự tại hơn, đối với anh ta mà nói, trời sinh đã thích hợp làm loại chuyện cần dùng nhiều sức như thế này.
Thế nhưng cũng không sao.
Cao Dung bận rộn đầu đầy mồ hôi, ngẩng đầu nhìn cô: "Tợ thủ gì?"
Cao Dung đang thiết kế quần áo, thấy cô ấy như vậy, lát nữa còn không quên chạy đến văn phòng xem đơn đặt hàng.
Thẩm Mỹ Vân thấy cô ấy như vậy, lập tức nhíu mày: "Tôi cảm thấy cô có thể cần một trợ thủ."
Sau khi đến chỗ Cao Dung.
Thẩm Mỹ Vân: "Một trợ thủ may trang phục, chuyên phụ trách thiết kế, sau đó cô phải bồi dưỡng một công nhân có thể làm mẫu quần áo ra ngoài, như vậy cô có thể rảnh tay một chút."
Cô thở dài: "Như vậy đi, chờ lần sau tôi vê Bắc Kinh, xem bên kia có thể tìm kiếm một người cho cô không."
Vẫn là trạng thái của một xưởng nhỏ.
Người thực sự có bản lĩnh này, cũng sẽ không ở lại xưởng may nhỏ của cô ấy.
Cao Dung thở dài: "Không dễ dàng như vậy. Cô biết đấy, phương diện thiết kế không thể tín nhiệm những người khác, hơn nữa đối phương cũng không có bản lĩnh này."
Thẩm Mỹ Vân: "Đến trường thiết kế tìm một chút xem? Học sinh từng học nghề này, ít nhiều cũng có chút thiên phú." Ở đâu có một xưởng trưởng, vừa vẽ bản thiết kế, vừa đạp máy may làm mẫu quần áo, còn phải đi mua vải vóc, bảo quản kho hàng, phụ trách gửi hàng kiểm kê. Cái này sợ là sẽ khiến Cao Dung mệt chết.
"Phải mất quá lâu." Cao Dung suy nghĩ, cô ấy đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Trong nhà xưởng của tôi có một học trò, không thể nói là có loại thiên phú này."
Thấy Thẩm Mỹ Vân nghi hoặc.
Cao Dung lập tức giải thích, cô ấy nói: "Lần trước toi thiết kế cái váy bò kia, ở vị trí dây đeo không phải có hai cái móc vuông sao?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
"Vậy thì sao?"
"Chính là học trò này tư vấn tôi thêm vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận