[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2466: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Hai Xuyên Không 4

Chương 2466: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Hai Xuyên Không 4Chương 2466: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Hai Xuyên Không 4
Trong lòng Quý Minh Viên cảm động không thôi: "Thím, cảm ơn thím."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Có thể đi được không?"
Quý Minh Viên nhấc chân lên, phát hiện chân mình đã hoàn toàn chết lặng, nhúc nhích, thiếu chút nữa ngã xuống.
"Ngụy Quân, anh đỡ nó lên xe đi."
Thẩm Mỹ Vân ngược lại không thể tự đỡ, cô có cánh tay nhỏ bắp chân cũng nhỏ, còn chưa đủ để Quý Minh Viên dựa vào, đừng thấy Quý Minh Viên mới hơn hai mươi, cơ thể cậu cường tráng giống như trâu.
Cô không đỡ nổi.
Sau khi có Thẩm Mỹ Vân phân phó, Ngụy Quân đương nhiên là việc nhân đức không nhường ai, tiếp nhận Quý Minh Viên, anh đỡ bên trái, cảnh sát Lâm đỡ bên phải.
"Tôi vừa nhìn một chút, trong này bước chân hỗn độn, xuất hiện hai loại dấu chân, hẳn là của Trương Tiểu Hổ và Hồ Thiên Lãng. Không có người thứ tư ở đây."
Nếu cô đã trả, thật sự có bán cậu đi cũng trả không nổi.
Quý Minh Viên nghe đến hồ đồ: "Hồ Thiên Lãng? Cậu ấy là bạn cùng phòng của cháu, cậu ấy rất tốt."
Quý Minh Viên nghe xong: "Chết tiệt, ngay cả bốn vạn cháu cũng không đáng, lại dám nói thách bốn mươi vạn."
Nhìn thấy Quý Minh Viên còn không thể tin, Thẩm Mỹ Vân đồng tình nhìn cậu: "Cháu còn không biết sao, là bạn cùng phòng Hồ Thiên Lãng cùng bạn nối khố với cậu ta, bắt cháu lại. Một người lấy tiền đặt cọc, một người lấy tiền bắt cóc. Cộng lại muốn bốn mươi vạn chuộc cháu."
Bình thường còn có thể giúp cậu mang cơm.
Cậu nhất thời sốt ruột: "Thím, thím sẽ không trả tiền rồi chứ?" Thế nhưng trong thời gian ngắn, cảnh sát Lâm đã kiểm tra bên trong một lần, Thẩm Mỹ Vân có chút bất ngờ: "Nghĩa là chỉ có hai người bắt cóc Minh Viên?"
Sau đó cậu lăn đùng ra ngất.
Câu chuyện cũng không khác nhiều lắm.
Quý Minh Viên thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình có thể hoạt động, chỉ là đầu có chút choáng váng: "Thím à, sao thím lại chỉ mang có hai người?"
Thẩm Mỹ Vân: "Nghĩ gì vậy? Thím đâu có nhiều tiền như vậy." Cô hời hợt nói: "Bọn thím tìm được chút quan hệ, sau khi tìm được vị trí của cháu, rút củi dưới đáy nồi, bắt Trương Tiểu Hổ và Hồ Thiên Lãng trước, lúc này mới tới cứu cháu."
"Minh Viên?”
"Thím ơi?"
Lâu lắm không nói chuyện, hơn nữa một giọt nước cũng chưa vào, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn theo.
Chờ Quý Minh Viên tỉnh lại lần nữa, là ở bệnh viện, mở mắt ra khắp nơi đều là trắng nõn một mảnh, cậu còn có chút mờ mịt.
Là Quý Trường Viễn, hôm qua anh ta đến, vừa vặn đúng lúc Thẩm Mỹ Vân đưa Quý Minh Viên đến bệnh viện, dọc theo đường đi sắp hù chết Quý Trường Viễn rồi.
"Đây là số mấy?"
Dứt lời, không đợi Quý Minh Viên trả lời, anh ta đã vọt tới cửa, hô to: "Bác sĩ, bác sĩ, con tôi tỉnh rồi."
Quý Trường Viễn mừng đến phát khóc: "Không có không có, con vẫn ở Dương Thành, là ba từ Bắc Kinh tới. Thật xin lỗi, là ba tới chậm, để cho con chịu khổ."
Không đúng, cậu đang ở Dương Thành mà.
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ nối đuôi nhau đi vào, cầm ống nghe làm kiểm tra cho Quý Minh Viên.
Nghe được giọng nói của Quý Trường Viễn, Quý Minh Viên cứng ngắc đảo mắt: "Ba, sao ba lại tới đây? Con về Bắc Kinh rồi sao?"
Đưa tay quơ quơ trước mắt Quý Minh Viên.
Quý Minh Viên có chút câm nín: "Đây là số năm. Bác sĩ, tôi là bị bắt cóc, tôi không phải biến thành kẻ ngốc."
Có lời này, bác sĩ và Quý Trường Viễn đều yên tâm, bác sĩ đứng lên, nói với Quý Trường Viễn: "Khôi phục không tệ, chỉ là chấn động não nhẹ, thấy không có ảnh hưởng quá lớn, ở lại ba ngày là có thể xuất viện."
Cũng may đưa tới đúng lúc, nếu không sợ là máu cũng có thể chảy khô, mặc dù như thế, Quý Minh Viên lần này vẫn bị thiệt thòi lớn.
Thẩm Mỹ Vân cũng không nghĩ tới, lúc mang theo đồ ăn tới thăm Quý Minh Viên lại nghe được bác sĩ nói như vậy.
"Chúc mừng, không có việc gì là được."
Cô xách theo một cái hộp giữ ấm, bên trong chứa canh táo đỏ hầm gà đen, cực kỳ bổ, còn bổ máu, cực kỳ thích hợp với tình huống của Quý Trường Viên.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận