[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2476: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Ba Xuyên Không 5

Chương 2476: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Ba Xuyên Không 5Chương 2476: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Ba Xuyên Không 5
Cô lại bổ sung một câu: "Đến lúc đó xem có bán được không."
Nếu là dễ bán, ngược lại có thể để cho người thân ở Dương Thành bên kia thu trái cây vận chuyển đến Bắc Kinh bán.
Bởi vì cái gọi là làm ăn kiếm tiên, không có chuyện phải e ngại nhiều!
Thẩm Mỹ Vân chính là một người có tính cách như vậy, chủ yếu là nở hoa khắp nơi.
"Cô thật trâu bò."
Kiều Lệ Hoa cũng không nhịn được giơ ngón tay cái lên: "Việc làm ăn này cũng nhiều quá rồi."
Thẩm Mỹ Vân rất thản nhiên: "Vất vả chạy sự nghiệp, không có biện pháp." Cô ở Dương Thành thấy được quá nhiều người có tiền, cô mới phát hiện hoá ra mình lại nghèo như vậy.
Coi như là không so sánh cùng những người kia, cô cũng là hy vọng có thể nắm lấy cơ hội thời đại.
"Bên cửa hàng quần áo, giao cho cô trước."
Kiều Lệ Hoa thở dài: "Nếu không cô làm sao giỏi vậy được." Bất kể là tinh lực, tầm nhìn không phải thứ người thường có thể so sánh được.
"Được được được, không nói nữa, hàng hóa của cô cũng chuyển xong rồi." Buổi trưa ngay cả cơm cô ấy cũng chea ăn, chuyển một hơi ba bốn tiếng.
Kiều Lệ Hoa: "Là sự thật."
Thẩm Mỹ Vân giận cô ấy một cái: "Cô cứ khen tôi thôi."
"Vậy cô để Tiểu Hầu giúp cô chuyển một nhóm hàng đến cửa hàng quần áo, tối nay tôi qua đó, muốn đi một chuyến đến quán ăn nhà họ Lỗ. Thuận tiện cầm ba thùng xoài qua xem tình huống bên kia."
Hung hăng vượt qua rào cản giai cấp. Đang nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân tiến vào, Tào Chí Phương đang cầm khăn lau tay dừng lại, ánh mắt nhất thời sáng lên, chạy chậm tới: 'Mỹ Vân, cô trở về khi nào thế?"
Sau khi dặn dò Kiều Lệ Hoa, Thẩm Mỹ Vân lập tức đến quán ăn nhà họ Lỗ, lúc này khách sạn đã đến giờ tan tâm, hơn ba giờ cửa hàng cũng không có bao nhiêu khách.
Đám người Tào Chí Phương đang quét dọn vệ sinh.
Kiều Lệ Hoa tất nhiên không từ chối, Thẩm Mỹ Vân không có thời gian ở đây, cô cùng Trần Ngân Diệp sớm đã có thể một mình đảm đương một bên.
Ở khách sạn giao tiếp nhiều, Tào Chí Phương coi như đã trải qua việc đời, ánh mắt cô ấy sáng lên: "Tôi đi chuyển."
Cô kêu hai người ra ngoài, chuyển xoài vào.
"Xoài?"
Thẩm Mỹ Vân: "Buổi sáng."
Thẩm Mỹ Vân lôi kéo cô: "Đừng, một thùng xoài nặng bảy tám mươi cân, cô chưa chắc đã chuyển được, gọi hai đồng chí nam qua đó. Đàn ông và phụ nữ về mặt sức mạnh, có chênh lệch tự nhiên.”
Lúc trước không phải ông ta chưa từng thấy xoài, nhưng loại xoài đó trên cơ bản đều rất nhò, một ngụm là hết một quả, mà loại xoài Thẩm Mỹ Vân mang về này, một quả nặng một cân.
Thầy Lỗ gọi hai học trò lại đây, chờ xoài dọn vào đặt ở trên bàn.
"Được rồi."
Thẩm Mỹ Vân: "Thầy Lỗ, mau gọi hai người tới chuyển đồ."
"Đây là xoài ở phía nam? Lớn như vậy sao?"
Thấy cô nói như vậy, Tào Chí Phương lúc này mới thôi, sau bếp bên trong là thầy Lỗ, nghe được động tĩnh chạy tới: "Mỹ Vân?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Em nhập vào một lô hàng, muốn chia cho nhà họ Lỗ một ít, coi như mánh lới đi, đến nhà họ Lỗ ăn cơm, tặng đĩa xoài miễn phí." Tặng miễn phí?
Thầy Lỗ nhíu mày: "Vậy không phải là mình chịu thua thiệt sao?"
Mang xoài từ miền Nam xa xôi đến miền Bắc, thật không dễ dàng gì.
Thẩm Mỹ Vân: "Lông cừu xuất hiện trên mình dê, bọn họ tới ăn cơm cũng là phát triển việc làm ăn của chúng ta."
Thầy Lỗ còn muốn nói gì nữa, Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Chúng ta làm ăn, phải đa dạng, phải bỏ vốn, như vậy đương nhiên không lo không có khách hàng."
Thầy Lỗ xua tay: "Quên đi, nghe lời em."
"Nhưng mà, đĩa xoài này bày thế nào vậy?"
Ông ta cũng chưa từng nghe qua.
Thẩm Mỹ Vân: "Cắt xoài thành một bông hoa, chúng ta không phải có thầy điêu khắc hoa sao? Tùy tiện điêu khắc thành hoa mẫu đơn cũng tốt, hoa nở phú quý cũng tốt, chung quanh bày lên một ít dưa hấu, quýt gì đó, chính là một đĩa trái cây, thế nhưng lần này chúng ta chủ yếu là xoài, cho nên gọi là đĩa xoài."
"Đúng rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận