[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2498: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Sáu Xuyên Không 2

Chương 2498: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Sáu Xuyên Không 2Chương 2498: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Sáu Xuyên Không 2
"Đi đi, chúng ta cũng đã lâu không gặp, buổi tối chúng ta uống một chén."
Bí thư chỉ bộ kéo Thẩm Mỹ Vân vào trong nhà, Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, dọc theo đường đi bí thư chi bộ nói liên miên cằn nhằn, không ngừng hỏi Thẩm Mỹ Vân, tình huống của Trần Ngân Hoa và Trần Ngân Diệp.
Bà Hồ nghe được động tĩnh, nhịn không được thò đầu nhìn ra, khi nhìn thấy là Thẩm Mỹ Vân, bà ấy nhất thời kinh hỉ: "Thanh niên trí thức Thẩm, cháu đã trở lại rồi sao?"
Không có thanh niên trí thức Thẩm thì không có đại đội Thắng Lợi hiện tại, có thể nói toàn bộ đại đội Thắng Lợi là đại đội giàu có nhất.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng.
Bà Hồ: "Buổi tối đừng đi, lúc nãy thằng cả nhà tôi vừa bắt gà, còn đi hái nấm, buổi tối tôi làm món gà hâm nấm cho cháu, cháu ở lại uống hai chén cùng hai ông bà già chúng tôi."
Thẩm Mỹ Vân không biết uống rượu, cô suy nghĩ một chút: "Lấy trà thay rượu được không?"
"Được, chỉ cần cháu nguyện ý ở lại là được."
Bí thư chi bộ vui vẻ mặt mày hớn hở: "Hai đứa nhỏ này mệnh tốt, gặp được cháu."
Đến nhà chính, Thẩm Mỹ Vân lấy đồ đạc ra, đặt lên bàn, nhìn hộp sữa yến mạch đóng hộp cùng đường trắng kia, bí thư chỉ bộ nhịn không được cảm thán nói: "Cháu vẫn rất cẩn thận."
"Ngân Hoa và Ngân Diệp hiện giờ thế nào rồi?" Bí thư chỉ bộ khẩn cấp hỏi.
Thẩm Mỹ Vân: "Nên làm như vậy."
Qua nhiều năm như vậy, thanh niên trí thức Thẩm dường như chưa từng một lần đi tay không đến nhà bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân nói rõ. Không quan tâm là trà hay là rượu.
"Dì Thẩm."
Đó là sự thật.
Ở bên ngoài nghe được thanh niên trí thức Thẩm trở về, A Ngưu nhịn không được dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Là cháu may mắn, gặp được các cô ấy, là trợ thủ đắc lực của cháu."
A Ngưu được khen có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Dì Thẩm, cháu đã mười chín rồi."
Thẩm Mỹ Vân liếc mắt nhìn cậu ta: "A Ngưu cũng cao như vậy rồi sao?"
Cao hơn cô một cái đầu đi ra.
Tiểu A Ngưu sớm đã không còn mang bộ dáng của thiếu niên mười năm trước nữa, hiện giờ cậu ta lớn lên cao lớn cường tráng.
Bây giờ cũng là người lớn rồi.
Nghe nói như thế, trên mặt A Ngưu có một chút giật mình.
A Ngưu không hiểu, rõ ràng khi còn bé là bạn cùng nhau lớn lên, nhưng sau khi trưởng thành, hai bên lại ở ngoài ngàn dặm, ngay cả gặp một lần cũng cực kỳ khó khăn.
Sau đó cũng không có tin tức.
Miên Miên đối với tất cả trẻ em đi tới đại đội mà nói, giống như là bươm bướm, nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng đi.
Nhắc tới Miên Miên, nụ cười của Thẩm Mỹ Vân nhu hòa một lát: "Con bé à, chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học phổ thông, cuối tháng sáu sang năm sẽ thi, còn có thời gian nửa năm, mỗi ngày bận rộn không chịu được."
Bình thường A Ngưu rất có mắt nhìn, nhưng không xem hiểu ông nội đang thổi râu trừng mắt, thật sự đợi ở nhà chính nói chuyện cùng Thẩm Mỹ Vân: "Dì Thẩm, Miên Miên bây giờ thế nào ạ?"
Cậu ta có chút khó chịu, cũng có chút mất mát, có chút cảm thấy nhân sinh chính là không giống nhau.
Miên Miên đang chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, cậu ta lại bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mỗi ngày kiếm điểm, ghi sổ.
Đó có thể là sự khác biệt giữa họ.
Một người là thân tiên ở trên trời, một người phàm ở dưới đất.
Kế tiếp, Thẩm Mỹ Vân nói cái gì, A Ngưu đã nghe không nổi nữa, bí thư chi bộ nhìn ra cái gì: "Được rồi, đi xem bà nội cháu cơm nước xong chưa, làm xong thỉ hỗ trợ bưng lên.”
A Ngưu thất hồn lạc phách rời đi.
Thẩm Mỹ Vân thấy một màn như vậy, cô mím môi, không nói gì.
Cô có lẽ biết một ít, A Ngưu giống như có chút thích Miên Miên, từ nhỏ cậu ta cùng A Hổ đều thích quấn lấy Miên Miên cùng nhau chơi đùa, chỉ là, người thiếu niên thâm mấn nhất định là không thể buông xuôi nhanh như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận