[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2512: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Bảy Xuyên Không 7

Chương 2512: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Bảy Xuyên Không 7Chương 2512: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Bảy Xuyên Không 7
Nhị Nhạc nhất thời từ trong phòng đi ra, cậu ta luôn cà lơ phất phơ, trên mặt khó được mang theo chút nghiêm túc.
"Mẹ, con muốn chăm chỉ học hành."
Vừa nghe lời này, Triệu Xuân Lan nhất thời vui mừng mà khóc: "Con à, con rốt cục thông suốt rồi."
Đêm khuya hôm đó, Nhị Nhạc cầm sách, gào khóc một tiếng: "Mẹ, con thật không phải là người có thể học nổi, a a a a a."
Triệu Xuân Lan: ”..."
Thật sự là không nên tin vào miệng Nhị Nhạc, quỷ gạt người.
*
Thẩm Mỹ Vân ở lại Mạc Hà ba ngày, lập tức cùng Tống Ngọc Thư bước lên xe lửa trở về Bắc Kinh, cùng bọn họ rời đi còn có Trần Viễn.
Hôm nay, có con rồi, chuyện này dường như đã giải quyết một bệnh nặng trong lòng mẹ Tống.
Sáng hôm sau trở về nhà, bởi vì Tống Ngọc Thư mang thai, Thẩm Mỹ Vân lập tức theo Trần Viễn cùng nhau đưa cô ấy về nhà họ Tống.
Bà ấy biết rõ hơn ai hết, con gái muốn có con đến mức nào.
Sau khi biết Tống Ngọc Thư mang thai, mẹ Tống mừng đến phát khóc, bà ấy cầm tay Tống Ngọc Thư: "Ông trời có mắt, rốt cục cho con mang thai."
So với đến nhà họ Thẩm ở cùng Trần Hà Đường, Tống Ngọc Thư về nhà họ Tống dưỡng thai, cô ấy càng tự tại hơn một chút.
Kết hôn nhiều năm như vậy, uống canh thuốc bắc không biết bao nhiêu lần, châm cứu các loại, kiểm tra kiểu Tây y, nhưng vẫn không mang thai được.
Ba người bầu bạn mà đi. Phụ nữ có thai ăn gì, cũng không thể qua loa.
Cô ấy võ vỗ tay mẹ: "Con về dưỡng thai, sẽ ở một thời gian rất dài."
Mẹ Tống vừa nghe vậy, nhất thời vui vẻ: "Vậy đến lúc đó mẹ nấu cơm cho con, không được, mẹ nấu cơm không ngon, mẹ đi mời bảo mẫu tới cửa, đặc biệt làm cho con một ngày ba bữa."
ebookshop.vn
Tống Ngọc Thư nhìn mẹ rơi lệ, một tia khúc mắc cuối cùng cũng giải tán, mẹ cô ấy có lẽ là người thiên vị, nhưng vào giờ khắc này, cũng đúng là yêu cô ấy.
Hai người đều là công nhân viên chức, nhất là Tống Ngọc Thư là kế toán, kiêm chức vài công việc, tiền lương một tháng của cô ấy có chừng ba trăm đồng.
Sau khi anh ấy vào nhà, còn không quên để lại cho mẹ Tống một xấp tiền: "Đây là sinh hoạt phí của Ngọc Thư ở nhà."
Một xấp tiền mặt ước chừng có một ngàn đồng, đây coi như là tiền gửi ngân hàng của hai người.
Trần Viễn: "Mẹ, đến lúc đó Ngọc Thư phiền mẹ và ba chăm sóc."
Hai người cộng lại một năm có hơn năm ngàn, qua nhiều năm như vậy, đây dường như là tích góp, chỉ vào không ra, cho nên coi như là tích góp một số tiền lớn.
Thẩm Mỹ Vân nhìn một hồi náo nhiệt, cô quay đầu về tới nhà họ Quý cách vách, ban ngày trong nhà cũng chỉ có bà Quý cùng ông Quý, má Trương cùng với mỗi ngày bận rộn.
Cuối cùng, Tống Ngọc Thư vỗ tay một cái, thu tiền lại: "Để con cầm, đến lúc đó con muốn ăn cái gì ngon, lập tức tự nhìn mua."
Trần Viễn kiên trì muốn cho.
Mẹ Tống kiên trì không cần.
Lần này hai người nhất thời không rối rắm nữa.
Mẹ Tống vừa nhìn thấy Trần Viễn đưa tiền tới, bà ấy nhất thời nhíu mày: "Đứa nhỏ này lại khách sáo với mẹ rồi. Ngọc Thư về nhà mình, mẹ còn để con bò tiền, vậy mẹ đây cùng ba con tính là cái gì?"
Thẩm Mỹ Vân đột nhiên trở về, để cho bà Quý vui sướng một trận.
Buổi trưa ở lại nhà họ Quý ăn một bữa cơm, buổi tối mới cùng Trần Viễn, Tống Ngọc Thư trở lại nhà họ Thẩm.
Thẩm Mỹ Vân ngược lại còn tốt, cô thường thường sẽ trở vê ở một thời gian ngắn, nhưng Trần Viễn cùng Tống Ngọc Thư không giống vậy vì hai người dường như cắm rễ ở Mạc Hà.
Lần này, thình lình về nhà, nhất thời làm cho hai người Trần Hà Đường cùng Trần Thu Hà mừng rỡ không thôi: "Hai đứa nhỏ này trở về cũng không chào hỏi, buổi tối tốt làm chút đồ ăn các con thích."
Hôm nay chỉ có mấy ông bà già bọn họ, để tiện, cũng chỉ làm một nồi mì thịt băm ớt xanh, ngay cả món ăn cũng không nấu nướng mất công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận