[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2550: Ngày Thứ Hai Trăm Chín Mươi Hai Xuyên Không 2

Chương 2550: Ngày Thứ Hai Trăm Chín Mươi Hai Xuyên Không 2Chương 2550: Ngày Thứ Hai Trăm Chín Mươi Hai Xuyên Không 2
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy có chút kỳ quái: "Em cùng anh của em bán tất thủy tinh một ngày có thể kiếm không ít mà phải không?"
Đứa nhỏ này sao còn như vậy?
Tằng Hiểu Lệ cúi đầu gãi đầu: "Em rất thiếu tiền."
Ngược lại không giải thích nguyên nhân.
Thẩm Mỹ Vân cũng không hỏi nhiều nữa, cô gật đầu: "Vậy sáng mai em dẫn chị đi."
Mắt Tằng Hiểu Lệ sáng lên: "Được được được."
Chỉ là, điều làm cho Thẩm Mỹ Vân không nghĩ tới chính là cô ấy tới quá sớm, dĩ nhiên là buổi sáng bốn giờ rưỡi đã gõ cửa.
Thẩm Mỹ Vân hỗn độn trong nắng sớm, ngáp một cái: "Sao lại sớm như vậy?"
Giờ phút này, nắng sớm bình minh, trên mặt biển mang theo chút sương mù, bến tàu hai bên vây đầy ngư dân ra biển trở về, mỗi người trước mặt bọn họ đều bắt được không ít hải sản.
Bọn họ muốn từ nơi này chạy tới thôn Diêm Điền, ít nhất phải mất một tiếng.
Đậu Đậu cùng Tiểu Lục cũng đang ngái ngủ, thế nhưng nghe Thẩm Mỹ Vân nói, đây là thây trước khi đi dặn dò, hai người nhanh chóng bò dậy rửa mặt.
Được rồi, gian nan rửa mặt, cô còn không quên gọi Đậu Đậu và Tiểu Lục: "Cùng nhau đi, sau này hai người quen thuộc phụ trách mua nguyên liệu nấu ăn."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Bốn giờ bốn mươi, bọn họ lập tức xuất phát, năm giờ hai mươi đến bến tàu thôn Diêm Điền.
Tằng Hiểu Lệ: "Năm giờ rưỡi bến tàu náo nhiệt hẳn lên, chúng ta qua đó cũng gần tan chợ rồi."
Đừng nói bán cho người khác ăn, chính Thẩm Mỹ Vân cũng đang cực kỳ thèm. Có hải sản gì, trên bến tàu này toàn bộ đều có.
Thẩm Mỹ Vân nhìn tôm kia lập tức không dời mắt đi được, tôm lột tươi sống đang nhảy nhót, tôm xanh cùng cua xanh đặt cùng một chỗ đang đánh nhau, cua hoa lan xinh đẹp ở bên cạnh quan chiến.
Có một đống cá bát trảo nhỏ, còn có từng giỏ từng giỏ tôm, ngao, cua hoa lan, cá trắm đen và cá trích hoàng hoa... thường dưới đáy biển.
Trong lòng cô cực kỳ khiếp sợi
Ngư dân: "Tôm một một hào một cân, tôm xanh một hào năm, cua hoa lan, cua thoi, cua xanh đều là hai hào một cân."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
"Đồng chí, anh bán tôm lột, tôm xanh, cua hoa lan thế nào?"
Số tôm lột to bằng một nắm tay, đời sau có thể bán được một trăm đồng một cân, bây giờ lại là một hào một cân.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, làm cho Thẩm Mỹ Vân ngược lại có chút không biết làm sao.
Ngư dân chủ động giới thiệu: "Mực cũng không tệ lắm, thịt rất nhiều, hôm nay tôi đánh một lưới cá cũng không tệ, có muốn hay không? Tám hào tính cho cô một cân."
Những thứ này đều là nặng vỏ, không ngon cũng không đáng tiền.
Thẩm Mỹ Vân rơi vào trầm mặc.
Anh ta vừa dứt lời, đã bị ngư dân đối diện chế nhạo: "Con cá này của anh mà tám lượng một cân? Anh đây là làm thịt người ta từ nơi khác tới à?”
Còn có cua xanh lớn, cua hoa lan, tùy tiện đều là hơn một trăm đồng một cân, hiện tại hai hào...
Cô chưa bao giờ thấy hải sản rẻ như vậy!
Thẩm Mỹ Vân luôn cảm thấy nhiều năm như vậy cô đã bỏ lỡ rất nhiều.
Đến cuối cùng, mua hế các loại, mua hai mươi cân tôm lột mới hết hai đồng, tôm xanh cô mua nhiều, mua theo chồng, mua một đống có hơn ba mươi cân, cuối cùng hết năm đồng.
Tiếp theo chính là cua hoa lan và cua con thoi, Thẩm Mỹ Vân định mua cho mình ăn thử, lập tức mua mười cân.
Cá bát trảo nhỏ làm món mặn, mua một chậu lớn bốn mươi cân, ngao cô không muốn, hải sản nhiều rồi, ngao ăn chưa đã nghiền.
Cá trắm cô do dự không mua, có cá Bát Trảo làm vật thay thế, lập tức buông tha.
Ngược lại rong biển tươi ngon cô mua năm mươi cân, rong biển trộn lẫn vào thức ăn, ở trong mùa nóng bức này tuyệt đối ngon miệng.
Mua một đống lớn hải sản như vậy, kết quả là mới tốn hai ba mươi đồng, đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói, đây là cô được lợi lớn.
Nhưng cô lại quên mất, đây là thu nhập của cô cùng sức mua tất nhiên là không giống nhau, đối với người bình thường mà nói, cô sáng nay tiêu hai ba mươi đồng, đều đủ bằng nửa tháng tiên lương của người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận