[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2754: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Hai Xuyên Không 6

Chương 2754: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Hai Xuyên Không 6Chương 2754: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Hai Xuyên Không 6
Vì vậy, ông ấy đứng lên: "Đi thôi, tôi dẫn các người qua, các người tìm tôi là đúng rồi, con trai tôi làm việc trong thang máy Hoàng thị, nó là tinh anh của bộ phận tiêu thụ."
Bọn họ biết cái gì là tinh anh sao?
Người Hương Giang so với người Đại Lục hình như có tài trí hơn người.
Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Con trai ông là sinh viên ưu tú?"
"Đúng đúng đúng, cô gái này không tệ, còn biết sinh viên ưu tú. Con trai tôi tốt nghiệp đại học Hương Giang, như Phượng Hoàng bay ra khỏi nhà."
Thẩm Mỹ Vân: "Thật giỏi."
Cô đang nói chuyện phiếm, một đường đi khiến ông Hoàng khai báo sạch sẽ cả gia phả nhà mình, Thẩm Mỹ Vân cũng biết quan hệ giữ nhà bọn họ cùng thang máy Trung Hoàn Hoàng thị.
Thì ra là họ hàng xa, vừa vặn con trai của ông Hoàng lại có năng lực, sau khi tiến vào thang máy Hoàng thị Trung Hoàn, bởi vì duyên cớ tên tuổi này đã được coi trọng.
Thẩm Mỹ Vân tiếp lời: "Ông Hoàng, ông cảm thấy ông và con trai ông ai giỏi hơn?"
Sau khi biết rõ những thứ này, trong lòng Thẩm Mỹ Vân lập tức có tính toán, an tĩnh đi theo sau ông Hoàng đến cao ốc Trung Hoàn.
"Nhà ở Hương Giang đều cao như vậy, chẳng lẽ chỗ các cậu không phải?"
Ông Hoàng nghe vậy quay đầu lại nhìn bọn họ.
Ngụy Quân cùng Hứa Kiến Quốc hai người đều đi theo phía sau, khi chứng kiến độ cao của cao ốc Trung Hoàn, hai người nhất thời cực kỳ khiếp sợ: "Phòng ở còn có thể xây cao như vậy?”
Lời này bảo Ngụy Quân bọn họ trả lời như thế nào?
Mà đốc công Lưu lúc trước còn nhập cư trái phép tới Hương Giang, xem như có chút quan hệ với ông Hoàng.
Nghe Liễu Bội Cầm nói, Minh Gia Đống cũng nhìn qua, khi nhìn thấy là Thẩm Mỹ Vân, anh cực kỳ bất ngờ: "Là cô ấy?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đây không phải là hổ phụ sinh hổ tử sao."
Một màn này, bị Liễu Bội Câm cách đó không xa nhìn lại: "Nữ đồng chí này trả lời thật hay. Một câu hai ý nghĩa, so sánh Hương Giang với con cái, so sánh Đại Lục với người cha, con cái đi ra ngoài học qua việc đời, trở về ghét bỏ ba mình quê mùa, vậy thì không có ý nghĩa."
Ông Hoàng sửng sốt, theo bản năng nói: "Đương nhiên là con tôi giỏi hơn, thế nhưng con tôi dù giỏi, còn không phải vẫn phải gọi tôi là ba sao."
Bà nhìn đối phương như đang đánh giá, ngũ quan no đủ, trán trơn bóng, hiển nhiên là thời cơ tốt để nhận vận may.
Minh Gia Đống gật đầu: "Nhà ở quê tôi chính là bán cho cô ấy."
Liễu Bội Cầm nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân, một lúc lâu sau, bà ấy mới bình luận: "Là một cô gái xinh đẹp và cực kỳ có năng lực."
Liễu Bội Cầm thuận thế hỏi: "Cậu biết?"
Chỉ là liếc mắt một cái, bà ấy lập tức có thể nhìn ra, Thẩm Mỹ Vân đối diện không đơn giản.
*
Chỉ là, người Hương Giang muốn đi vào Đại Lục lập tức vẫn luôn không dễ dàng.
Đến lúc đó bà ấy cũng trở về Đại Lục một chuyến, bà ấy muốn tự mình đi tìm con trai út -- Ôn Hướng Phác.
Liễu Bội Cầm thu hồi ánh mắt: "Đi thôi, chúng ta đi lên tìm bà Lý, xem xem khi nào thì đi Đại Lục?”
Bà ấy cần cơ hội danh chính ngôn thuận mới được.
Thế nhưng, không liên quan đến bà ấy là được. Bên kia.
Thẩm Mỹ Vân đi theo ông Hoàng cùng lên thang máy cao ốc Trung Hoàn, cô cũng không phải lần đầu tiên đi thang máy, nhưng là Ngụy Quân cùng Hứa Kiến Quốc thì có, hai người cũng biết dáng vẻ của chính mình lúc trước như chưa thấy qua việc đời khiến Thẩm Mỹ Vân mất mặt, cho nên cho dù là đi thang máy khiếp sợ như thế nào, bọn họ đều không nói chuyện.
Chỉ sợ nói sai.
Thang máy lên đến tầng sáu rồi dừng lại.
Ông Hoàng cúi đầu khom lưng với bảo vệ ở cửa: "Tôi tìm con trai tôi Hoàng Tuấn Kiệt."
Đối phương đánh giá ông ấy một cái, rồi đi vào thông báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận