[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2774: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Lăm Xuyên Không 8

Chương 2774: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Lăm Xuyên Không 8Chương 2774: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Lăm Xuyên Không 8
Liễu Bội Cầm không ngờ chỉ nhắc tới cái tên này, con trai Ôn Hướng Phác lại kích động như vậy: "Mẹ chỉ muốn tặng con bé vài thứ, nhưng con bé không muốn, Hướng Phác, mẹ không có ý xấu."
Từ đầu tới cuối, bà ấy không hề có ý xấu với Ôn Hướng Phác.
Ôn Hướng Phác không nói có tin hay không, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ấy: "Tránh xa tôi và Miên Miên ra.”
Lòng Liễu Bội Cầm như bị dao cắt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Hướng Phác..."
Bà ấy khóc rất dữ dội, lúc này đây không phải là bộ dáng đáng thương giả tạo trước kia, mà là thương tâm cùng khổ sở chân chính.
"Bà khóc cái gì?"
Ôn Hướng Phác bén nhọn như một con nhím: "Năm đó lúc bà rời đi, đã từng khóc thương tâm như vậy sao?”
Lời này không thể nghi ngờ là kiếm sắc bén nhất, đâm về phía Liễu Bội Cầm, làm bà ấy khổ sở đau hận muốn chất.
"Tại sao phải trở vê?"
"Mẹ chỉ muốn đến thăm con, xem con có sống tốt hay không, chỉ vậy thôi."
Dứt lời, cũng không quay đầu lại rời đi.
Liễu Bội Cầm cúi đầu, lấy đồ đã chuẩn bị xong, đặt ở cửa nhà họ Ôn: "Đây là mẹ nợ con, coi như mẹ van cầu con, nhất định phải nhận lấy."
Bà ấy chưa bao giờ yêu cầu xa vời, Ôn Hướng Phác tha thứ cho bà ấy.
Ôn Hướng Phác nhìn bóng lưng bà ấy biến mất, tay nắm chặt khóa cửa, gân xanh nổi lên.
Ngay cả khóc cũng dừng lại theo. Ôn Hướng Phác không cần.
Anh ấy thà rằng bà ấy đã chết còn hơn.
Cũng không cần trở về như vậy, mang theo bố thí thương hại lại đây thăm anh ấy.
Anh ấy thấp giọng lẩm bẩm nói.
Thẩm Miên Miên lại chú ý tới đồ vật trên cửa: "Dì ấy tới rồi?"
Thẩm Miên Miên cảm thấy không đúng lắm, lập tức đi đến phòng thí nghiệm của Ôn Hướng Phác một chuyến, phát hiện đối phương đã sớm rời đi, lập tức tìm đến nhà thì thấy một màn như vậy, Ôn Hướng Phác ngẩn người nhìn người đứng ở đầu đường.
Cô bé vừa gọi, Ôn Hướng Phác mới chợt hoàn hồn, anh ấy mím chặt môi thành một đường thẳng tắp, không nói gì.
"Anh Hướng Phác?"
Thứ này cô bé cũng quá quen thuộc, lúc trước Liễu Bội Cầm tìm được cô bé, muốn tặng những thứ này cho cô bé.
"Anh Hướng Phác, anh nghĩ sao?"
Thẩm Miên Miên hỏi ra vấn đề này về sau, cô bé lại tạ vỗ đầu mình trách đầu óc mình hạt dưa: "Thật sự là em ngu ngốc, sao lại hỏi loại vấn đề này."
"Dì ấy tới làm gì?"
Cho dù hiện tại trong lòng anh ấy khổ sở đến một chữ cũng không muốn nói, anh ấy vẫn gật đầu.
Ôn Hướng Phác giữ chặt tay cô, lắc đầu với cô bé, ý bảo cô bé đừng đánh mình.
Ôn Hướng Phác chưa bao giờ không để ý tới Thẩm Miên Miên.
Thẩm Miên Miên hỏi anh ấy.
Ôn Hướng Phác rũ mắt, lông mi thật dài ở mí mắt chiếu xuống một mảnh bóng ma, càng lộ ra da thịt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo giống như ngòi bút lông sói phác họa ra, không có một chút tỳ vết nào.
"Anh..." Ngữ khí anh trầm mặc nói: 'Cuộc sống của anh không cần bà ấy nữa."
Anh ấy đã qua tuổi cần mẹ rồi.
Thẩm Miên Miên nghiêng đầu: "Vậy không để ý tới bà ấy là được rồi, coi như bà ấy không tồn tại. Được rồi, anh Hướng Phác, tối nay chúng ta ăn gì?"
Ngay cả giọng nói cũng vui vẻ.
Loại cảm xúc này sẽ lây nhiễm người, Ôn Hướng Phác cũng vậy, cảm xúc của anh ấy quả nhiên từ từ tốt lên.
"Buổi tối có thời gian không? Đến nhà họ Lỗ ăn một bữa tiệc lớn, anh được phát học bổng rồi."
Ngày thường hai người đều bận rộn, nếu không là trong nhà đưa cơm tới thì ăn ở căn tin.
Ôn Hướng Phác hôm nay hiếm khi được nghỉ phép, tâm trạng cũng không tốt lắm, còn không bằng dùng để làm một số chuyện ngày thường cảm thấy lãng phí thời gian.
Thẩm Miên Miên: "Có thểt"
"Vậy em muốn báo thầy Lỗ làm một món kho, em không cần nội tạng, toàn bộ em đều muốn thịt đầu heo, gắp vài miếng cà chua cùng dưa chuột, tốt nhất là làm một con vịt quay da giòn vừa ra lò, ngoài cháy trong mềm, miệng đầy dầu."
Chỉ ngẫm lại, đã vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận