[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2782: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Sáu Xuyên Không 5

Chương 2782: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Sáu Xuyên Không 5Chương 2782: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Sáu Xuyên Không 5
Cô ấy vừa nói, tất cả mọi người hít sâu một hơi.
"Lúc Đại Hoa xây cũng không tốn đến một trăm vạn chứ?"
Quách Khắc Kiệm hỏi một câu.
Hồ Hạ Lan thân là kế toán, cô ấy đi theo hạng mục này từ đầu tới cuối, cô biết chỉ phí, nhưng bà chủ không đồng ý, cô ấy tất nhiên sẽ không nói.
Cô ấy chỉ hàm hồ nói: "Lúc kiến tạo chủ thể, không tốn đến một trăm vạn, nhưng cũng sắp rồi."
Trong đó chỉ riêng thang máy đã tốn gần hai mươi vạn, còn có vật liệu xây dựng, nhân công, mỗi một ngày đều cần tiêu tiền.
Vậy khách sạn Đại Hoa đang được cô đầu tư quá lớn.
Đường Mẫn nói: "Dì Thẩm, dì có muốn tiết kiệm một chút về phương diện trang trí không?”
"Trên cơ bản chính là những thứ này, được rồi, đi chuẩn bị đi."
Trang trí rất quan trọng, điều này liên quan đến vị thế của Đại Hoa đối với thị †rường sau này.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Hành lang bên này nghĩ biện pháp lắp đèn lên trần. Tiền ở đây cũng không tiết kiệm được."
Hồ Hạ Lan gật đầu, ra khỏi phòng khách, Thẩm Mỹ Vân chú ý tới ánh sáng hành lang không phải rất tốt, bởi vì là ngay cả tạo hình hành lang, cửa phòng cũng là mặt đối mặt, thế cho nên ban công ở hành lang nằm ở vị trí cuối cùng, khiến cho toàn bộ hành lang đạo đều cực kỳ tối tăm.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Hạ Lan, cô cứ dựa theo bình thường chuẩn bị hàng, tiền vốn gọi tôi tới giải quyết."
Hồ Hạ Lan và Đường Mẫn đồng thời gật đầu. Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Trang hoàng là thể diện, nếu như tiết kiệm ở phương diện trang hoàng, như vậy giai đoạn đầu đầu tư chẳng khác nào là uổng phí. Cho nên, trang hoàng không thể tiết kiệm tiền."
Mỗi ngày hóa đơn mười ngàn trở lên.
Mặc dù Thẩm Mỹ Vân đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, trang hoàng khách sạn Đại Hoa sẽ đốt tiên, nhưng không nghĩ tới sẽ đốt tiền như vậy.
Đặc biệt là cùng với quảng trường, hàng hóa, và các tòa nhà đơn vị khác được xây dựng.
Hồ Hạ Lan gật đầu.
Thẩm Mỹ Vân nghe nói như thế, đầu cô ong ong đau: "Toà đơn nguyên bên kia đang thế chấp cho vay, có thể rút không?"
"Bà chủ, hết tiền rồi."
Hồ Hạ Lan tìm được Thẩm Mỹ Vân.
Chỉ sau ba tháng, trên dưới đã tiêu hết hơn một trăm vạn, mà lúc này, khách sạn Đại Hoa còn chưa triệt để hoàn thành trang hoàng.
Hồ Hạ Lan: "Có thể, nhưng bên kia một khi lấy, tiến trình của tòa nhà sẽ bị ảnh hưởng."
Cô tính toán sổ sách, năm ngoái mình kiếm cũng không ít, ít nhất năm trăm vạn, trong đó, hai trăm vạn dồn lên trên hàng và xe.
Hồ Hạ Lan: "Nhiều nhất là nửa tháng."
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, cô thở dài: "Tiền trong sổ còn có thể kiên trì bao lâu?"
Bởi vì xây dựng khai phá tất nhiên mỗi ngày đều rất ồn ào, đây là dừng không được.
Thẩm Mỹ Vân: "Được, tôi biết rồi."
Tiến độ của toà đơn nguyên, vốn là chậm hơn khách sạn bên này một chút, nếu đã chậm, đến lúc đó khách sạn khai trương, bên này có thể còn chưa xây xong, sẽ rất ảnh hưởng đến thể diện của khách sạn bên này.
Còn lại cũng có chừng ba trăm vạn, cộng thêm trước khi xây dựng trên sổ sách còn có hơn hai trăm vạn.
Cái này cộng lại cũng có năm trăm vạn.
"Kết quả... Cũng chỉ kiên trì được một năm?"
"Miễn cưỡng một năm, nếu khách sạn còn chưa hoàn thành, sổ tiết kiệm lập tức theo đó trống không."
Thẩm Mỹ Vân nhéo mi tâm: "Tôi đi tính sổ, xem có thể bỏ ra một ít tiền hay không."
Mấy con gà mái vàng đẻ trứng vàng của cô phải sớm thu nhặt thôi, nếu không cuộc sống này trôi qua không nổi nữa.
“Tôi đi cùng cô."
Hồ Hạ Lan giống như một con sâu bọ, đi theo phía sau.
Sổ sách làm ăn cô ấy quản không nhiều lắm, là một học trò khác của cô giaos phụ trách quản.
Quả nhiên, lúc Hồ Hạ Lan đi theo Thẩm Mỹ Vân tới tìm kế toán Trương Tuyết Mai, sắc mặt đối phương lập tức khó coi.
Không có tiền không có tiền, tài khoản bên này của cô ấy sắp hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận