[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2823: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Xuyên Không 6

Chương 2823: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Xuyên Không 6Chương 2823: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Xuyên Không 6
Cô vừa dặn dò, mọi người nhất thời biến sắc, thấy tất cả mọi người chuẩn bị xong, Thẩm Mỹ Vân lúc này mới nhấn nút thang máy, trong nháy mắt tiếp theo, cửa thang máy ở dưới mí mắt mọi người, tự động khép lại.
Cục trưởng Trương theo bản năng nói một câu: "Thật thần kỳ."
Cho dù ông ấy là cục trưởng cục quy hoạch đất đai Nam Sơn, cũng là lần đầu tiên thấy loại thang máy tự động lên xuống này.
Lời của ông ấy chiếm được sự tán thành của mọi người.
Có người muốn mở miệng, kết quả, thang máy đột nhiên đi lên, trong nháy mắt đi lên mang đến cảm giác lơ lửng, làm cho trái tim người ta thiếu chút nữa đều nhảy ra.
"Mẹ ơi, tôi cảm giác bệnh tim của tôi hình như sắp tái phát rồi."
"Tôi cũng không kém nhiều lắm, luôn cảm thấy phải nắm ít đồ trong tay, mới có cảm giác an toàn."
Trong này nhiều người như vậy, ngược lại là ông Lâm bình thản nhất, hiển nhiên ông ấy không phải lần đầu tiên đi loại thang máy này.
Lâm Phương Ca khiêng máy quay thở hồng hộc chạy tới, đối diện với mọi người trong cửa thang máy lại điên cuồng chụp!
Thế nhưng, nói này đúng là không có vị trí chen vào, ngay cả lão Chu cũng không chen vào được.
Sau khi cô nói xong, thang máy leng keng một tiếng, trong nháy mắt, cửa hai bên thang máy lập tức tự động mở ra.
Thẩm Mỹ Vân hít sâu một lúc, lúc này mới chậm rãi giới thiệu: "Sắp đến tâng mười hai, thang máy chuẩn bị dừng lại, tất cả mọi người chuẩn bị một chút, chuẩn bị ra khỏi thang máy.'
Nếu cô không là bà chủ khách sạn Đại Hoa, sợ là cũng không tới lượt cô tiến vào.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra. Thẩm Mỹ Vân yên lặng quan sát, thầm nghĩ nếu là Lâm Phương Ca đi vào thì tốt rồi, vừa vặn chụp ảnh cho mọi người.
Cả hai thang máy đều được lấp đầy.
Ngay cả ông Lâm cũng không nhịn được cảm khái nói: Cô gái trẻ, sao cô lên được đây?"
Lúc này Lâm Phương Ca mới dừng động tác chụp ảnh, sắc mặt ửng đỏ: "Trèo lên, trèo lên."
Một màn này có chút không biết nên khóc hay nên cười.
ebookshop.vn
Lâm Phương Ca thở dốc: "Đúng.
Một lúc leo lên tâng mười hai, một bước bước ba bậc cầu thang, Lâm Phương Ca dám xác định, cả đời mình cũng chưa từng nhanh như vậy.
Ông Lâm giật mình: "Leo từ lầu một lên lầu mười hai?"
Căn bản không tới phiên dân đen như cô ấy.
Ông Lâm quay đầu lại nhìn thoáng qua cục trưởng Trương: "Hai cái thang máy sao không sắp xếp cho các phóng viên một cái?"
Lâm Phương Ca không nghĩ tới ông cụ trên ti vi lại khoan dung như vậy, cô lúc này sững sờ nói: "Nhật báo Bằng Thành, tên là Lâm Phương Ca."
Ngược lại, Thẩm Mỹ Vân ôm lấy trách nhiệm này: "Là cháu không phải, không sắp xếp tốt cho các phóng viên, lần sau nhất định chú ý."
Chỉ là, lời này cục trưởng Trương không thể nói.
Biết ông Lâm muốn tới, các lãnh đạo Bằng Thành hận không thể toàn bộ xuất hiện ở chỗ này, đừng nói Lâm Phương Ca, nếu không là ông ấy mời ông Lâm tới tham gia nghỉ thức khai trương khách sạn Đại Hoa, ông ấy sợ là cũng không ngồi vào được.
Thấy cô mở miệng, ông Lâm lúc này mới không trách cứ, chỉ là ôn hòa nói với Lâm Phương Ca: "Chạy mệt mỏi phải không, chụp thêm mấy tấm đi, cô là nhà báo tòa soạn nào?
Cục trưởng Trương thầm nói, cái này làm sao tới phiên phóng viên.
"Đồng chí trẻ này không tệ."
Ông Lâm nói với một người đàn ông trung niên phía sau, đối phương vội vàng gật đầu, yên lặng ghi nhớ tên Lâm Phương Ca.
Lúc Lâm Phương Ca còn đang ngây người, lúc Thẩm Mỹ Vân đi ngang qua cô ấy, võ nhẹ cánh tay cô ấy, ý bảo cô ấy đuổi theo.
Lâm Phương Ca vội vàng đuổi theo.
Nhìn bộ dáng Lâm Phương Ca chạy ngây người, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu cười cười, trong lòng tự nhủ thật sự là người ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Ai mà ngờ được, Lâm Phương Ca mới nhậm chức tòa soạn nhật báo Bằng Thành ba ngày, sợ là phải thăng chức.
Chỉ có Lâm Phương Ca là tên ngốc còn không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận