[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2883: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 2

Chương 2883: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 2Chương 2883: Ngày Thứ Ba Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 2
Chờ sau khi anh chính thức trở về đơn vị, người nhà họ Quý cùng với thân bằng hảo hữu mới biết được.
Vì thế, bà Quý vui vẻ hai mắt đẫm lệ mông lung: "Đứa nhỏ này rốt cục cũng chịu trở về."
Năm đó bà đã nói để Quý Trường Tranh nhập ngũ ở Bắc Kinh, nhưng đối phương không đồng ý, ông Quý cũng không đồng ý, cứng rắn đưa Quý Trường Tranh đến nơi xa xôi nhất của tổ quốc.
Bây giờ đã mười năm trôi qua, đứa nhỏ này rốt cục trở lại Bắc Kinh.
Không giống với niềm vui của bà Quý, sau khi ông Quý biết được tin tức này, lập tức gọi Quý Trường Tranh vào thư phòng ngay tại chỗ.
Khi không có những người khác, hai ba con ở chung vẫn nghiêm túc như trước.
"Sao đột nhiên lại chuyển đến Bắc Kinh?"
Quý Trường Tranh: "Muốn về rồi."
Câu trả lời này quả thực là ngoài dự đoán của ông Quý, ông ngạc nhiên một lát: "Con..."
Ông Quý giương mắt, cho dù đã hơn bảy mươi tuổi, một đôi mắt hổ vẫn lộ ra vài phần tinh quang, làm cho người ta có áp lực khó có thể nói thành lời.
Anh không phải là ai khác.
Nhưng người này là Quý Trường Tranh.
Đổi một người khác tới sợ là chịu không nổi.
Quý Trường Tranh nhìn đối phương, sắc mặt trầm tĩnh: "Lớn tuổi rồi, muốn về nhà, chăm sóc ba mẹ, chăm sóc vợ, chăm sóc con gái."
"Nói thật đi."
Cách nhà họ Quý cũng vài bước chân, có lẽ, đây mới là lí do Mỹ Vân lựa chọn mua nhà họ Tông làm nhà của bọn họ.
"Nếu đã trở về, vậy sau này ở nhà, không cần quanh năm vắng nhà nữa."
Quý Trường Tranh đáp một tiếng: "Con và Mỹ Vân quyết định, ở nhà bên cạnh."
Nói chữ con thật lâu, cũng không nói hết câu.
Quý Trường Tranh: "Con biết."
Thuận tiện cho họ chăm sóc người già của cả hai bên.
Ông Quý trầm mặc: "Sau này về thăm nhà nhiều một chút."
Nơi này cách nhà họ Quý không xa, cũng cách nhà họ Thẩm không xa.
Chờ anh đi ra ngoài, vành mắt ông Quý chợt đỏ lên: "Tâm trí của đứa nhỏ này, rốt cục mềm nhữn ra rồi."
Trước khi bà tiếp tục đề tài, lại cảm khán nói: "Nó trở vê Bắc Kinh cũng tốt, như vậy lúc tôi chết, nói không chừng còn có thể nhìn thấy nó lần cuối cùng."
Cái này...
Ông Quý trừng mắt, nói ra sự thật: "Tôi không cho nó đi, nó có nghe lời tôi không?"
Lần này đi chính là hơn mười năm.
Bà Quý cũng xấu hổ, bà sinh con trai bà biết, một khi đã quyết định, mười con trâu cũng kéo không trở về.
Bà Quý thấy được châm chọc khiêu khích: "Không phải năm đó ông nhất định muốn Trường Tranh đi Mạc Hà sao?"
Trước kia ở Mạc Hà, ở Cáp Nhĩ Tân cách quá xa, nếu thật sự tắt thở, đối phương không nhất định kịp trở về.
Nhưng bây giờ thì khác.
Về tới Bắc Kinh, ở ngay sát vách nhà, đối phương nhấc chân lập tức trở về.
Ông Quý ừ một tiếng.
Thế nhưng, bà Quý lại hỏi: "Nó trở về Bắc Kinh, có ảnh hưởng đến việc nó thăng chức không?”
Ông Quý trầm mặc: "Từ bỏ căn cứ địa trước kia, bắt đầu lại từ đầu, ít nhất phải chậm năm năm.”
Bà Quý: 'Vậy...'
Ông Quý ngược lại nhìn thoáng: "Chuyện thế gian này, há có thể thập toàn thập mỹ, có thể chăm sóc hai bên đã xem như không tệ rồi."
Trường Tranh vẫn ở trong ngành, lại có thể làm bạn với người nhà.
Như vậy xem ra, thời gian năm năm phải trả, ngược lại là cái giá nhỏ nhất.
*
Sau khi Quý Trường Tranh được điều về Bắc Kinh, mỗi ngày sau khi tan tầm, lập tức chạy về nhà, rất đúng giờ.
Một chút cũng không nhìn ra bộ dáng liều mạng của anh năm đó khi ở trú đội Mạc Hà.
Như vậy Thẩm Mỹ Vân còn có chút không quen, nhất là buổi tối lúc trở về, trong nhà thậm chí có đồ ăn đã làm xong, có đôi khi là Quý Trường Tranh làm, có đôi khi là Quý Trường Tranh bưng từ nhà họ Quý về.
Có đôi khi là Quý Trường Tranh chờ cô, cùng nhau về nhà họ Quý ăn cơm, thỉnh thoảng nhà họ Thẩm làm đồ ăn ngon, hai người lái xe, mười lăm phút là đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận