[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 405: Ngày Thứ Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 1

Chương 405: Ngày Thứ Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 1Chương 405: Ngày Thứ Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 1
Con heo Landrace không hề bị lay chuyển, nghiêng đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân. Nó dường như nhìn thấu được thủ đoạn của Thẩm Mỹ Vân chính là muốn lừa nó đi sinh sản phối giống nhiều hơn, để sau khi nó vì kiệt sức mà chết, qua cầu rút ván, tương lai chắc chắn sẽ ăn thịt của nó ngon lành!
Tiểu Trường Bạch không có bỏ chạy mà chỉ đứng nhìn Thẩm Mỹ Vân, như đang giễu cợt cô không chút thương tiếc.
Thấy dỗ dành cũng vô dụng. Thẩm Mỹ Vân sử dụng vũ khí cuối cùng của mình, lại giơ dao nhỏ ra ra, bắt đầu khoa chân múa tay ở dưới háng đối phương: "Tiểu Trường Bạch, mi có thể tự mình quyết định hay không, mi có nguyện ý mỗi ngày mỗi đêm làm chú rể, hay là từ nay về sau nên làm thái giám."
"Mi tự lựa chọn đi."
"Phì ha ha”
Quý Trường Tranh vốn cảm thấy phía bên dưới có chút lạnh, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân dỗ dành, lừa gạt nó như thế này.
Không nhịn được cười.
Âm thanh của nụ cười này lan đi rất xa.
Chắc là ảo giác. Nhất định là ảo giác, Quý Trường Tranh làm sao có thể xuất hiện ở đây? Nhìn cách anh quay người lại xem.
Cô nhìn thấy Quý Trường Tranh lẳng lặng đứng cách cô năm mét, hai tay khoanh trước ngực, đầy hứng thú nhìn cô.
Cô đột nhiên xấu hổ đến mức muốn độn thổ, cả khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, nóng lên đến mức khiến làm người ta hoảng sợ.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Anh ấy cực kỳ đẹp trai và ưa nhìn, trên lông mày có một chút thích thú.
Thẩm Mỹ Vân nhắm mắt lại, theo bản năng quay đầu lại, lẩm bẩm nói: "Anh ta hông nhìn thấy được mình, không nhìn thấy mình."
Thẩm Mỹ Vân ngây người một lát, cô luôn cảm thấy tiếng cười này có chút quen thuộc, cô thuận theo thanh âm nhìn sang.
"Mỹ Vân."
Về phần Tiểu Trường Bạch, cô kiếm một người khác đuổi theo nó, nếu lúc này anh không tới đây, cô cũng không thể vì anh mà để con heo kia chạy mất.
Quý Trường Tranh vốn dĩ cảm thấy ở dưới đó có chút lạnh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt và hành động của Thẩm Mỹ Vân, anh đột nhiên cảm thấy đối phương đáng yêu đến phát điên luôn chứ?
Thực ra anh đang có ý định lén lút trốn đi.
Nghe cô hỏi vấn đề này, Quý Trường Tranh không khỏi bật cười, anh là người thông minh như vậy, lập tức hiểu được ý của đối phương.
Cô hít một hơi thật sâu, làm công tác tư tưởng trong lòng: "Quý Trường Tranh, anh đến đây lúc nào vậy?"
Vẫn ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, mong Quý Trường Tranh không nhìn thấy, anh nhất định không nhìn thấy chuyện vừa rồi.
Thẩm Mỹ Vân dừng chân một chút, sợ cái gì, cái đó liền đến, nhưng đối phương cuối cùng cũng nhìn thấy cô, cô không cam lòng mà dừng bước chân lại.
Vì vậy Quý Trường Tranh đưa ra một câu trả lời mà Thẩm Mỹ Vân muốn nghe.
Anh chẳng qua chỉ muốn trêu chọc cô một chút thôi.
Quý Trường Tranh nói: "Đương nhiên rồi."
Thẩm Mỹ Vân trong nháy mắt liền kinh ngạc vui mừng, ngẩng đầu: "Thật sao?"
Chuyện này -
"Từ trước đến giờ, tôi không phải kiểu người lừa gạt."
"Tôi vừa mới đến, cô không phải cũng vừa mới từ đâu đi đến chỗ này sao?"
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân như trút được gánh nặng trong lòng, cười nói: "Sao anh lại tới đây vào lúc này? Hơn nữa còn ở bộ chỉ huy đại đội của công xã nữa."
Cô thật sự không ngờ tới, lúc trước Quý Trường Tranh rời đi, chẳng phải anh rất bận rộn sao?
Tại sao lại xuất quỷ nhập thần như vậy, anh nói anh sẽ xuất hiện ở chỗ này, sau đó liền xuất hiện ở chỗ này luôn.
Quý Trường Tranh nhướng mày, đột nhiên tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, giọng nói trầm thấp: "Làm sao tôi có thể cưới cô nếu tôi không đến đây chứ?"
Tim Thẩm Mỹ Vân đột nhiên đập mạnh rồi như lỡ một nhịp, cô ngẩng đầu lên mang chút không thể tin được: "Quý Trường Tranh, xin anh hãy đứng đắn một chút dùm tôi."
Nói xong, cô còn khoa chân múa tay cây dao nhỏ trong tay: "Anh đừng có bắt chước Tiêu Trường Bạch, ép tôi phải thiến anh."
Quý Trường Tranh: "..."
Quý Trường Tranh đỡ trán: "Mỹ Vân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận