[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 409: Ngày Thứ Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 5

Chương 409: Ngày Thứ Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 5Chương 409: Ngày Thứ Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 5
Thẩm Mỹ Vân có thể nhìn thấy thời điểm khi đối phương cúi người làm việc, trên mặt không có miếng cảm xúc nào.
Ngay cả đầu lông mày của anh cũng chỉ hơi nhíu lại, nhưng động tác của tay lại không hề chậm chạp, không chỉ tẩy sạch mùi tanh trong chuồng heo.
Còn mang hai xô nước qua dọn sạch sẽ cái máng ăn và ao nuôi heo ở bên ngoài chuồng heo.
Nó sạch sẽ đến mức thậm chí có thể so sánh với một ngôi nhà mà mọi người đang sống.
Cho đến lúc này, lông mày Quý Trường Tranh hơi giãn ra trong chốc lát, ngẩng đầu liền thấy Thẩm Mỹ Vân không chớp mắt nhìn chằm chằm mình.
Quý Trường Tranh mỉm cười muốn lại gân cô, nhưng trên người vẫn còn mùi hôi nồng nặc của phân heo vừa mới được dọn sạch.
Anh lùi lại một bước, hỏi: "Sao vậy?"
Anh mỉm cười hỏi, khiến khuôn mặt anh như bừng sáng hơn, dù có vết bẩn trên mặt nhưng càng khiến anh trông đẹp trai hơn.
Nói cách khác, nếu chứng bệnh sạch sẽ kia là một căn bệnh thì Thẩm Mỹ Vân chính là liều thuốc chữa bệnh.
Quý Trường Tranh cầm chổi, từ bên trong chuồng heo đi ra ngoài, chống hai tay lên thành chuồng, trực tiếp nhảy ra khỏi chuồng heo.
Nếu là người khác thì anh sẽ có bệnh sạch sẽ, không muốn tiếp xúc với người đó, nhưng nếu là cô, anh không mắc bệnh sạch sẽ nữa.
"Phân biệt giữa người khác và cô."
Anh nói: "Ồ, cái đó là còn tùy người nữa."
Chứng bệnh sạch sẽ của anh có liên quan đến con người, nhưng lại không liên quan gì đến Thẩm Mỹ Vân. Thẩm Mỹ Vân do dự một lát, cuối cùng hỏi: "Quý Trường Tranh, anh không phải có bệnh thích sạch sẽ sao?”
Thời điểm khi Quý Trường Tranh đi vào dọn chuồng heo, thỉnh thoảng phải cúi đầu xuống, nhưng dù có cúi đầu thế nào thì người đàn ông cao lớn vẫn dễ dàng bị đụng đầu một cái.
Thẩm Mỹ Vân nghe được câu trả lời này, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, ngẩng đầu nhìn anh, bởi vì bận rộn dọn dẹp suốt nhiều giờ đồng hồ, trên lông mày và tóc của Quý Trường Tranh có chút bụi sợi bông.
Đó là vì chuồng heo quá thấp và anh lại quá cao.
Nó chỉ tình cờ có thể chữa khỏi bệnh sạch sẽ của Quý Trường Tranh.
Anh một lần làm hết mọi thứ, để Mỹ Vân không cần phải làm nữa.
Anh ta là người mắc chứng thích sạch sẽ, nhưng nếu giờ này anh đứng ở trước mặt người ngoài thì anh đã sớm đi rửa ráy sạch sẽ liên tục mấy lần mới thôi.
Nhưng trước mặt Thẩm Mỹ Vân, anh vẫn cầm chổi, nghiêm túc hỏi: "Mai Vân, cô xem còn có chỗ nào cần phải quét dọn không?"
Nói thật, Quý Trường Tranh lúc này có chút chật vật, ngay cả quần áo cũng dơ bẩn, lấm lém bùn đất, nhưng anh vẫn đang cười với Thẩm Mỹ Vân, cười một cách chân thành, lộ ra tám chiếc răng trắng đều tăm tắp.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy Quý Trường Tranh như vậy, vừa chân thành vừa nhiệt tình.
Nghe được Thẩm Mỹ Vân hỏi, Quý Trường Tranh lắc đầu, mới xoay được một nửa, anh mới phát hiện Thẩm Mỹ Vân đang lau mặt cho mình, lập tức cứng đờ, giọng nói liền trở nên khẩn trương.
Anh ấy không thể nghi ngờ là người đẹp trai, vóc dáng lại càng ưu việt hơn, lúc này tất cả mọi thứ hợp nhau lại càng tăng thêm vẻ tuấn tú của anh.
Cô ngước mắt nhìn anh, từ góc độ này, quai hàm của người đàn ông rất mịn màng, cho dù có góc chết như này, dù là cằm, nhân trung, sống mũi hay trán, đều như được ông trời tạo ra hoàn hảo đến mức không thể tin được. Cô lấy chiếc khăn tay trong túi ra, kiếng chân lau vết bẩn trên mặt anh: "Anh không sợ bẩn sao?"
Ngay cả bụi bẩn cũng không thể che đậy được phong cảnh tuyệt đẹp này.
Tận đáy lòng cô chợt cảm động, như có một chiếc lông vũ nào chạm vào trái tim, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
"Không có gì đâu."
Nếu anh làm thì cô sẽ không cần phải làm, chỉ vậy thôi.
Hơn nữa, mặc dù anh rất thích đối phương thân thiết và gần gũi với anh như vậy, nhưng Quý Trường Tranh biết bản thân mình bây giờ rất bẩn, nên theo bản năng lùi lại một bước.
"Cô tránh xa tôi ra một chút, tránh ám mùi lên người cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận