[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 459: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 2

Chương 459: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 2Chương 459: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 2
Dường như, chuyện này khiến cho cô theo phản xạ có điều kiện muốn quên đi, quên đi những chuyện đã khiến cô đau khổ.
"Mỹ Vân?”
Quý Trường Tranh gọi cô liên tục nhiều lần, Thẩm Mỹ Vân mới bừng tỉnh.
"Hử?"
Cô khẽ hỏi lại một câu.
Điều này khiến cho Quý Trường Tranh thấy không yên tâm, anh không biết nên hình dung thế nào về Mỹ Vân của trước đây, rõ ràng đang ở ngay trước mặt của anh, lại khiến người ta có một cảm giác không nắm bắt được.
Dường như, cô sẽ rời khỏi anh lúc nào không hay.
Điều này khiến Quý Trường Tranh càng ngày càng lo sợ được mất: "Cô vẫn ổn chứ?"
"Vậy thì tôi phải ở bên cạnh cô mỗi ngày mới được."
Cô nhìn gương mặt tuấn tú của Quý Trường Tranh, trên người anh toát ra vẻ nam tính tràn đầy sức sống, và sự nhiệt tình ngay thẳng.
Không thể không nói, nếu Thẩm Mỹ Vân muốn dỗ dành ai, vậy thì thật sự sẽ liều mạng để dỗ dành người đó.
Cô mỉm cười: "Lúc nãy chỉ là nghĩ tới một vài chuyện không vui, nhưng khi nhìn thấy anh, thì vui trở lại rồi."
Thẩm Mỹ Vân nheo mắt, cô thầm nghĩ, có lẽ cô nên nhìn về phía trước.
Thật không ngờ, chưa nói đột nhiên vẻ mặt đang lo lắng được mất của Quý Trường Tranh cũng biến mất theo, trên mặt lại hiện lên một nụ cười.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Vẫn ổn."
Quý Trường Tranh quay đầu nhìn anh ấy, chân mày vểnh lên: "Gì vậy?" Có thế nào Triệu Chấn cũng không ngờ được, anh ấy chỉ mới đi vào trong trả tiền một lát, vừa đi ra lại nghe thấy Quý Trường Tranh dùng giọng điệu này để nói chuyện.
Anh ấy ngạc nhiên nhìn Quý Trường Tranh: "Quý Trường Tranh?"
Có như vậy, mỗi ngày Thẩm Mỹ Vân đều sẽ vui vẻ.
Nói xong, bèn đồng thời đưa máy ảnh và hoá đơn cho Quý Trường Tranh.
"Không gì hết, tôi chỉ muốn coi thử có phải anh không."
Triệu Chấn cười: "Xác định là anh rồi, tôi mới có thể giao máy ảnh cho anh."
Giọng điệu cứng nhắc, vẫn là một Quý Trường Tranh như vậy.
Quý Trường Tranh không nhận, mà lại nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Trong nhà tôi tôi không làm chủ."
Thẩm Mỹ Vân: "Được, hiểu rồi."
"Có cuộn phim không?"
Sau một hồi loay hoay cái máy ảnh trong tay, rất nhanh đã hiểu được nguyên lý của nó rồi.
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cười, đưa tay lên đấm nhẹ Quý Trường Tranh, ngay lập tức, anh mới nhận máy ảnh từ tay của Triệu Chấn.
Triệu Chấn gật đầu: "Máy ảnh mới đều được tặng miễn phí cuộn phim, đợi sau khi dùng hết rồi, thì hai người phải tự mua dùng."
Hàm ý của câu này là, chủ nhà là Thẩm Mỹ Vân.
Đôi tay của cô vô cùng linh hoạt, không lâu sau, đã tìm tòi xong cái máy ảnh này rồi.
Đã khiến cho Triệu Chấn và Quý Trường Tranh ngạc nhiên nhìn cô: "Cô học nhanh quá rồi đó."
Nói thật thì, Quý Trường Tranh vẫn chưa hết nguyên lý của nó mà Thẩm Mỹ Vân đã tìm tòi xong hết rồi.
Thẩm Mỹ Vân: "Không khó." Sau khi rời khỏi toà nhà bách hoá, Quý Trường Tranh không lập tức đi vê, mà quay qua nói với Thẩm Mỹ Vân: "Chúng ta tới tiệm chụp ảnh đi."
Chuyện này.
Thẩm Mỹ Vân đung đưa cái máy ảnh ở trên tay: "Đây không phải có rồi sao? Còn tới tiệm chụp ảnh làm gì nữa?"
Quý Trường Tranh: "Chụp chung một tấm ảnh gia đình."
"Tuy có máy ảnh rồi, nhưng chúng ta cũng không chụp được."
Ắt phải có một người chụp ảnh nữa.
Thẩm Mỹ Vân nghe nói vậy, mỉm cười: "Quý Trường Tranh, có phải anh bị ngốc không, có thể đưa cho ba mẹ, hoặc mấy người Chu tham mưu chụp mà."
Sao lại không được chứ.
Quý Trường Tranh: "Vậy thì khác rồi, họ cũng đâu phải thợ chuyên chụp ảnh đâu, chắc chắn sẽ chụp không đẹp."
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt long lanh hoa đào, thậm chí có vẻ như đang cầu xin: "Mỹ Vân, ảnh cưới của chúng ta không thể sơ sài như vậy được, với lại còn có ảnh chụp gia đình chụp chung với Miên Miên nữa, cô nghĩ đi, nếu như chụp không đẹp, sẽ lưu lại cả đời đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận