[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 463: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 6

Chương 463: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 6Chương 463: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 6
Thấy Quý Trường Tranh như vậy, Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cười, thậm chí là tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Nên nói thế nào nhỉ.
Ở bên cạnh Quý Trường Tranh, cô có thể cảm nhận được sự thân thiết, mỗi một kế hoạch mà đối phương đưa ra dường như đều có cô trong đó.
Khiến cho người ta dần dân cảm nhận được hạnh phúc.
Thế là, Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ rồi hỏi: "Quý Trường Tranh, trước đây anh vẫn vậy à?"
"Gì hả?"
Quý Trường Tranh khựng lại, liền hiểu ra cô đang hỏi chuyện gì rồi.
"Không phải."
Quý Trường Tranh nghe vậy, khóe miệng vểnh lên.
Lúc còn trẻ, tính tình kiêu ngạo, còn lén lút chạy ra ngoài ăn một bữa cho ngon rồi quay lại.
Cảm giác này sẽ khiến cho người ta rất thoải mái.
Lúc đó anh cảm thấy, một mình rất nhanh nhạy, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như hai người cũng không tệ, đặc biệt bất luận là ăn món gì đều muốn chia sẻ cùng đối phương.
Thần không biết quỷ không hay.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, hàm súc nói: "Vậy, tiếp tục duy trì."
Anh lắc đầu, Quý Trường Tranh trước đây rất cứng nhắc, hơn nữa cũng không nói nhiều như vậy, chỉ là ra ngoài ăn cơm, anh cũng quen với việc đi một mình rồi.
Nhân lúc Quý Trường Tranh đi đón Chu tham mưu và sĩ quan hậu cần, Thẩm Mỹ Vân vẫn không quên dẫn Miên Miên tới công xã. *
Lúc họ tới công xã là đã bốn giờ chiều rồi, tuy trời vẫn chưa tối, nhưng tất nhiên cũng không còn sớm nữa.
Mỹ Vân, là thích anh phải không, đúng vậy, đúng vậy.
Thẩm Mỹ Vân kêu lên: "Lệ Hoa."
Lúc cô tới đó, Kiều Lệ Hoa đang xay xương cá, quét dọn chuồng cho heo đại bạch, tất nhiên là vô cùng bận rộn.
Và trên bức tường của chuồng heo bên cạnh, còn đặt một quyển vở ghi chép, tất nhiên là dùng để ghi chép số liệu bất cứ lúc nào.
Không vì gì khác, chỉ là vì muốn đi xem thử, tình hình cụ thể của heo Landrace và heo đại bạch.
Sau khi họ quen thân với nhau, đã không còn gọi là thanh niên trí thức nữa, mà trực tiếp kêu tên của nhau.
Thẩm Mỹ Vân cầm lấy và xem, về cơ bản thì không có vấn đề gì, đây chính là điểm lợi của việc có người cộng sự tỉ mỉ như vậy.
Lúc này, Kiều Lệ Hoa đập vào đầu: "Coi tôi bận tới hồ đồ luôn." Cô đưa số liệu đã ghi chép cho Thẩm Mỹ Vân.
Hôm nay mới ngày mùng sáu, còn thêm một ngày mai nữa.
Thẩm Mỹ Vân cười: 'Làm gì có chuyện nhanh như vậy, ngày cưới của tôi được định là ngày kia."
"Cô coi, sao tôi không làm được chuyện gì ra hồn hết?"
Vừa kêu lên, Kiều Lệ Hoa quay đầu nhìn cô, có hơi bất ngờ: "Mỹ Vân, không phải cô đã kết hôn rồi à?"
Dường như đối phương đã hoàn thành hết những điều cô đã dặn, thậm chí còn làm rất tốt.
"Rất tốt." Thẩm Mỹ Vân khen cô ấy: 'Lệ Hoa, cô làm nhanh thật đó."
Kiều Lệ Hoa có hơi ngại ngùng: "Cũng nhờ cô dạy giỏi."
Thẩm Mỹ Vân không đáp lại, sau khi cô đã sắp xếp cho Miên Miên thì tự mình nhảy vào trong chuồng heo, để kiểm tra tình hình của heo đại bạch.
Nhìn thấy heo đại bạch lờ đờ nằm trong chuồng heo, không hề nhúc nhích.
Thậm chí, ngay cả lúc ăn cỏ cũng như muốn để Kiều Lệ Hoa đúng tận miệng vậy.
Thẩm Mỹ Vân đập vào đầu của heo đại bạch: "Cô chiều hư nó rồi, tuy xác suất là nó đã thụ thai rồi, nhưng cũng không thể quý giá như vậy được."
"Lúc thích hợp, vẫn là để nó tự mình hoạt động."
Kiều Lệ Hoa biết điều này, nhưng suy cho cùng thì heo đại bạch quá quan trọng, nên mới quan tâm quá mức.
"Được, tôi sẽ cố gắng."
Thẩm Mỹ Vân cười cô ấy: "Cô cũng quá tỉ mỉ rồi đó."
Kiều Lệ Hoa cười khổ: "Không tỉ mỉ cũng không được, tôi ước có thể đem tiền lương hai năm này của tôi và Đông Lai đều góp lên người nó.
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân cũng thu lại nụ cười, mà chuyện nghiệp hơn: "Hôm nay heo đại bạch ăn mấy lần rồi? Có phản ứng gì khác thường không?"
"Chỉ mới ăn hai lần, lần này không muốn ăn cho lắm, tôi đã xay vụn xương cá, bỏ thêm nửa thìa muối, trộn đều rồi đút cho nó ăn."
Thành tổ tông thật rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận