[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 466: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 9

Chương 466: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 9Chương 466: Ngày Thứ Bốn Mươi Chín Xuyên Không 9
Thật ra cô ấy rất ngưỡng mộ Thẩm Mỹ Vân, cô đã đi một con đường khác, cho nên, Diêu Chí Anh cũng muốn đi con đường thuộc về chính bản thân mình.
Thẩm Mỹ Vân không tiếc khen cô ấy: "Rất tốt."
Sau đó, chuyển qua chủ đề khác: "Mọi người đều có mặt hả?"
"Muốn tìm mọi người có chút việc."
Diêu Chí Anh: "Ngoại trừ chị Lệ Hoa còn đang đi làm ở công xã chưa tan làm ra, những người khác đều có mặt."
"Ngay cả Chu Vệ Dân người mà trước đây dẫn tới sửa cống rãnh ở căn cứ thuỷ lợi cũng đã về rồi."
Lúc này, cơ bản đã đông đủ gần hết rồi.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, rồi đi vào trong nhà, Diêu Chí Anh suy nghĩ một lát, rồi đi theo vào.
Dáng vẻ này, khác hẳn với Chu Vệ Dân gặp ở trạm xe lửa thủ đô trước đây.
Còn về, Hầu Đông Lai thì vẫn vậy, nằm nghỉ ngơi ở trên giường.
Người đầu tiên chào hỏi vậy mà lại là Chu Vệ Dân được đưa tới căn cứ thủy lợi tu sửa kênh rạch, Chu Vệ Dân, thật thà nói, về quê một tháng này, sự thanh cao trên người Chu Vệ Dân đã hoàn toàn biến mất rồi.
"Thanh niên trí thức Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân vừa tới, mọi người đều nhìn qua.
Bây giờ, anh ta mặc bộ áo quần lấm lem đầy bùn, đi chân đất, đạp dây rơm, vừa cắn trong miệng, vừa dùng hai tay xoắn thật mạnh.
Mọi người trong nhà đều đang làm việc, Chu Vệ Dân đang xoắn dây thừng, hai người Hồ Thanh Mai và Tào Chí Phương ở dưới bếp, một người cắt rau, một người đốt lửa. Cô có hơi tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì, sao chỉ trong vòng một tháng đã khiến cho Chu Vệ Dân thay đổi nhiều như vậy.
Chu Vệ Dân: "Thấy dáng vẻ bây giờ của tôi khác biệt rất nhiêu so với trước đây lắm à?
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng.
Lúc này, Thẩm Mỹ Vân hốt hoảng.
Nhưng mà, Chu Vệ Dân vẫn cắn răng chịu đựng, tiền lương tu sửa căn cứ thuỷ lợi một ngày sáu xu, còn bao ăn hai bữa.
Bằng không, anh ta cũng không đi đăng ký tu sửa căn cứ thuỷ lợi.
Đó có phải công việc con người làm không, ở nhiệt độ hai độ, nhảy xuống trong ao bùn, và vác từng thúng bùn, cho dù có mặc áo chống nước, cũng không tránh được sự lạnh lẽo.
Chu Vệ Dân: "Ba tôi ngã, bị xuất huyết não phải đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi, trong nhà cần tiền."
Một tháng kiếm được mười tám đồng, thêm tiền trợ cấp, cộng lại cũng được hai mươi đồng.
Nghe nói vậy.
Cuối cùng phải cắn răng chịu đựng.
Nhiều lúc, Chu Vệ Dân thấy bản thân không thể kiên trì tiếp được nữa, nhưng mà ba anh ta đang nằm trong bệnh viện chờ anh ta cứu.
Thêm một tuần, là thêm một cơ hội được sống.
Tới căn cứ thủy lợi tu sửa kênh rạch, rồi còn đi kiếm điểm công, tan làm thì xoắn dây thừng, nhưng phàm là những việc kiếm được tiền, anh ta không bỏ sót việc nào.
Hai mươi đồng đủ cho ba anh ta ở trong bệnh viện một tuần.
Trong lòng của Thẩm Mỹ Vân lại than thở, khổ cực khiến người ta trưởng thành, có lẽ câu nói này là dành cho Chu Vệ Dân, đây là phản ứng tốt nhất. Cô suy nghĩ một hồi, cũng không biết làm sao an ủi anh ta, nên đành giữ im lặng.
"Thanh niên trí thức Thẩm, cô tới đây có chuyện gì sao?"
Vẫn là Hầu Đông Lai đổi đề tài nên hỏi một câu.
Thẩm Mỹ Vân chần chừ, rồi vẫn quyết định mở miệng: "Ngày kia tôi sẽ kết hôn, sẽ tổ chức tiệc mừng vào buổi trưa, tới để mời mọi người tới uống rượu mừng của tôi."
Hầu Đông Lai vừa nghe vậy: "Đó là đương nhiên rồi, có điều cái chân này của tôi không thể đi được rồi, tới lúc đó tôi kêu Mã Lệ đi thay tôi nha."
Chu Vệ Dân ở bên cạnh cũng nói: "Tôi cũng đi."
Tào Chí Phương và Hồ Thanh Mai cũng chạy từ bếp lên.
"Chúc mừng cô nha, thanh niên trí thức Thẩm, nhất định định tới lúc đó chúng tôi sẽ đi."
Nói tới đây, Tào Chí Phương có hơi đáng tiếc: "Nếu cô kết hôn, đương nhiên người của điểm thanh niên trí thức chúng tôi đều sẽ đi, chỉ đáng tiếc thanh niên trí thức Quý không có ở đây, bằng không anh ấy cũng có thể đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận