[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 546: Ngày Thứ Năm Mươi Bảy Xuyên Không 11

Chương 546: Ngày Thứ Năm Mươi Bảy Xuyên Không 11Chương 546: Ngày Thứ Năm Mươi Bảy Xuyên Không 11
Anh vừa nói xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Quý Trường Tranh cùng Thẩm Mỹ Vân nhìn nhau, đứng dậy ra mở cửa, vừa mở cửa liền thấy Chu Thanh Tùng đang bưng một cái bát, bên trong có ba cái bánh bao không nhân.
Cậu bé đưa cho Quý Trường Tranh: "Mẹ cháu bảo cháu đưa bánh bao không nhân cho mọi người."
Quý Trường Tranh cười nói: "Vào nhà đi, dì Mỹ Vân cũng phải đưa bánh cho cháu."
Chu Thanh Tùng suy nghĩ một chút, dặn dò nói: "Vậy phải trả bát lại cho cháu."
"Trong nhà chúng ta chỉ có bốn bát, mỗi người một bát, nếu không trả lại cho cháu, buổi tối cháu không có bát ăn."
Người có bé tí mà suy nghĩ lắm thế.
Quý Trường Tranh gật đầu: "Được, vào đi, chú sẽ trả lại cho cháu"
Chu Thanh Tùng lắc đầu: "Là cháu nên cảm ơn dì Mỹ Vân."
Chu Thanh Tùng vừa đi vào liền ngửi thấy mùi thơm, cậu bé ngửi một cái, mùi thơm quá.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, nhận lấy ba cái bánh bao, thuận tiện cho vào hai cái bánh ngọt, một là bánh trứng cải trắng sợi, cái nữa là bánh khoai tây sợi.
Quý Trường Tranh cười nói với Thẩm Mỹ Vân: "Chị dâu Xuân Lan làm bánh bao hấp, bảo Đại Nhạc mang ba cái qua. Em xem, chúng ta cũng đưa cho nhà họ hai cái bánh nhé?"
Nhưng cậu bé phải kìm lại, nam tử hán ở bên ngoài không thể làm ba mẹ xấu mặt được.
Đưa cho Chu Thanh Tùng: "Cám ơn Đại Nhạc."
Chu Thanh Tùng gật đầu, trong phòng Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên đang ăn ngấu nghiến bánh trứng cải trắng cắt nhỏ.
Cô bé lau tay, nhảy khỏi bàn, suy nghĩ một lúc trước khi cầm lấy chiếc bánh bánh trứng cải trắng đang ăn dở trên tay.
Thẩm Mỹ Vân nhìn Miên Miên, quyết định tôn trọng ý kiến của cô bé.
Miên Miên suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Được ạ."
Dừng một chút, cậu bé nhìn Miên Miên đang ăn trên bàn: "Cháu có thể nói vài lời với Miên Miên được không?”
Ngược lại cũng không đi cùng ra ngoài.
Cái này...
Thẩm Mỹ Vân cùng Quý Trường Tranh nhìn nhau, không biết tiểu tử này có bí mật gì vậy?
"Ra ngoài nói chuyện đi." Chu Thanh Tùng thấp giọng nói.
Bên ngoài.
Chu Thanh Tùng vô thức gật đầu.
Đây là phản ứng đầu tiên của cậu bé.
Chu Thanh Tùng do dự một chút, cuối cùng cũng cắn một miếng, trong miệng có mùi dầu mỡ, giòn giòn, ngon quá.
Chu Thanh Tùng sửng sốt một chút, sau đó Miên Miên thúc giục: "Cắn nhanh đi."
Miên Miên hỏi cậu bé: "Có ngon không!?"
Trước khi Chu Thanh mở miệng trước, Miên Miên đưa bánh trứng cải trắng cắt ra và nói: 'Ăn một miếng đi."
Miên Miên mím môi cười nói: "Vậy anh ăn bánh của em thì chính là người của em, vê sau anh không được cùng Lâm Lan Lan bắt tay bắt nạt em."
Chu Thanh Tùng trong mộng rất ngu ngốc, mỗi lần nghe Lâm Lan Lan nói đều sẽ tới bắt nạt cô bé. Cô bé muốn kéo Chu Thanh Tùng vào phe của mình, khiến cậu bé phản bội trước.
Đây là điều mẹ dạy, bắt giặc phải bắt vua trước!
Chu Thanh Tùng nghe được lời nói của Miên Miên, theo bản năng sửng sốt một hồi: "Anh không có bắt nạt em."
"Nhưng anh có nghĩ tới."
Cái này...
Chu Thanh Tùng im lặng, cậu bé xấu hổ với ý nghĩ trước đó của mình.
"Xin lỗi em gái Miên Miên, sau này anh sẽ không làm vậy nữa."
Miên Miên: "Anh thê đi."
"Thê là Chu Thanh Tùng sẽ không bắt nạt Thẩm Miên Miên." Cô bé suy nghĩ một chút, kiễng chân lên, bắt chước cách đánh người của ba mình, túm lấy cổ áo Chu Thanh Tùng, hung tợn nói: "Nói nhanhl”
Chu Thanh Tùng: “..."
Trong tám năm cuộc đời, Chu Thanh Tùng chưa từng nghĩ có một ngày bản thân lại bị em gái kém ba tuổi uy hiếp.
Hơn nữa...
Nắm đấm trắng nõn của đối phương hướng về phía cậu bé thật đáng yêu.
Ngoài mặt Chu Thanh Tùng nghiêm nghị nhưng thật ra bên trong đang gào thét chói tai, sao em gái Miên Miên lại đáng yêu như thế?
Miên Miên thấy Chu Thanh Tùng vẫn không trả lời thì sốt ruột nói: "Nói anh đó, nếu không nói thì em sẽ dùng nắm đấm đánh anh!"
"Em sẽ đánh anh, em đánh người rất đau đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận