[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 547: Ngày Thứ Năm Mươi Tám Xuyên Không 1

Chương 547: Ngày Thứ Năm Mươi Tám Xuyên Không 1Chương 547: Ngày Thứ Năm Mươi Tám Xuyên Không 1
Cô bé phải thu phục được Chu Thanh Tùng trước khi mẹ biết được Miên Miên là một em bé hư, nói dối trước mặt mẹ.
Thật ra, sau khi cô bé gặp Chu Thanh Tùng, nhớ tới giấc mơ trước đó cũng không phải không có cảm giác.
Nhưng Miên Miên sợ mẹ lo lắng, giống như lần trước ở trong mộng, kẻ xấu muốn bắt cô bé nên cô bé nói cho mẹ biết.
Cả đêm đó mẹ không hề ngủ, hơn nữa còn ngồi một mình khóc.
Khoảng thời gian đó khắc sâu trong ký ức của Miên Miên nên Miên Miên không dám nhắc lại việc này trước mặt mẹ.
Chuyện Chu Thanh Tùng thì cô bé phải tự mình giải quyết.
Miên Miên bây giờ đã lớn không thể để mẹ lo lắng.
Thấy dáng vẻ đe dọa mình của Miên Miên, vẻ mặt Chu Thanh Tùng hơi mất tự nhiên nói: "Anh đồng ý với em."
Cậu bé đưa ngón tay ra móc ngoéo, Miên Miên móc tay với cậu bé rồi nói: "Móc tay một trăm năm không đổi, ai thay đổi người đó là chó."
Nghe được lời này, Miên Miên nở nụ cười nhẹ nhõm, cô bé đưa ngón tay út ra trước mặt cậu bé.
Hình như Chu Thanh Tùng cũng không thông minh cho lắm.
Miên Miên nghi ngờ nhìn cậu bé: "Móc tay, trăm năm cũng không thay đổi, anh thấy có được không?”
Chu Thanh Tùng không hiểu.
Chu Thanh Tùng: "Được."
"Chu Thanh Tùng sẽ không ức hiếp Thẩm Miên Miên nữa, càng không hợp tác cùng Lâm Lan Lan bắt nạt Miên Miên." Chu Thanh Tùng ngẩn người, một lúc sau mới nói: "Không thay đổi, anh chắc chắn không thay đổi."
"Được rồi, sau này anh mà thay đổi thì anh chính là chó!"
Giọng điệu hung dữ, khuôn mặt trắng nõn cúi xuống đầy đe doạa, lộ ra hàm răng trắng như gạo nếp, nhìn qua rất đáng yêu.
Nói xong còn không quên giơ ngón tay cái lên cho Chu Thanh Tùng.
Chu Thanh Tùng thất vọng bưng bát đi về nhà. Nghe thấy tiếng động, Triệu Xuân Lan đang ở phòng bếp quay ra hỏi: "Đại Nhạc, con đã đưa cho dì Mỹ Vân chưa?"
Chu Thanh Tùng: "2"
Cứ thế mà đi sao?
Nghe xong, Miên Miên mới yên tâm, xoay người đi vê nhà, bóng lưng không có một tia lưu luyến.
Chu Thanh Tùng đưa bát bánh cho Triệu Xuân Lan.
Sao Chu Thanh Tùng biết chứ?
"Cái này đã chiên bao nhiêu dầu thế?"
Triệu Xuân Lan đang xào rau cải, nghe thấy vậy quay đầu nhìn qua thì thấy được hai bánh xèo nhân cải trứng.
Cái này...
Có ánh phản chiếu khi nhìn từ xa.
"Đã đưa rồi, dì Mỹ Vân cho con hai cái bánh để con mang về."
Cậu bé nghĩ tới món bánh trước đây đã ăn, nhịn không được nói với Triệu Xuân Lan: "Mẹ, con có thể ăn trước một nửa không?"
Đây là lần đầu tiên thấy con trai từ nhỏ luôn quy củ đòi ăn trước.
Triệu Xuân Lan ngạc nhiên, nhìn Triệu Ngọc Lan đang nhóm lửa.
Đúng là kỳ lạ. Con trai lớn luôn điềm đạm, còn có phần hơi ngốc nghếch, Nhị Nhạc mới ba tuổi đã biết đòi ăn.
Nhưng con trai lớn chưa bao giờ làm chuyện này.
Vì thế, bỗng nhiên nghe con trai lớn yêu cầu, Triệu Xuân Lan thật sự mơ hồ: "Được, con và Nhị Nhạc mỗi đứa ăn một nửa."
Nhìn bánh Mỹ Vân làm có nhiều dầu, thích hợp để hai đứa nhỏ ăn và phát triển.
Nghe được lời này, Chu Thanh Tùng dạ một tiếng, cắn một miếng bánh xèo nhân trứng rau cải. Vừa cắn miếng, trong miệng ngập dầu và mùi thơm của rau cải, trứng gà.
Chu Thanh Tùng hài lòng híp mắt lại, cầm bánh chạy tới chỗ Triệu Xuân Lan.
"Mẹ, cắn một miếng đi, máu cắn một miếng."
Nói thật thì, Triệu Xuân Lan rất hiếm khi thấy được vẻ hiền hòa hay ngây thơ thế trên người con trai lớn.
Đứa nhỏ này nhà cô ấy từ nhỏ đã như ông cụ non, không khiến cô ấy phải bận tâm nhiều.
Thấy sự chân thành của con trai, cô ấy cắn một miếng, chỉ một miếng thôi như cô ấy phải thốt lên:
"Cái này ngon quá.”
Cô ấy cũng không giỏi diễn đạt, chỉ cảm thấy miếng bánh trứng rau cải kia ngon tới nỗi cô ấy hận không thể cắn đầu lưỡi.
Thấy phản ứng của cô ấy, Triệu Ngọc Lan cũng hứng thú nói: "Để em ăn một miếng xem nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận