[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 552: Ngày Thứ Năm Mươi Tám Xuyên Không 6

Chương 552: Ngày Thứ Năm Mươi Tám Xuyên Không 6Chương 552: Ngày Thứ Năm Mươi Tám Xuyên Không 6
Chu tham mưu thay đổi khuôn mặt rầu như đưa tang khi sợ vợ trước đó, quay đầu giơ ngón tay cái với Triệu Xuân Lan: "Đồng chí Triệu Xuân Lan, vẫn là em lợi hại.
Lâm Chung Quốc vẫn luôn cười nhạo anh ấy, sao lại nhìn trúng Triệu Xuân Lan? Vẻ ngoài cao lớn thô kệch, tính khí lại nóng nảy.
Chu tham mưu thầm nói, vợ ông ấy thông minh đó.
Vẻ bề ngoài có là gì chứ.
Thời khắc quan trọng thì có thể ứng biến được, cái này quan trọng hơn mọi thứ, lại nhìn lại cô vợ đó của Lâm Chung Quốc, đúng là xinh đẹp, hơn bốn mươi mấy tuổi rồi, nhìn vào lại cứ như người ba mươi mấy tuổi vậy.
Ăn mặc cũng đẹp đế, dịu dàng, nhưng chỉ biết khóc thì có tác dụng gì?
Đầu óc lơ mơ, nhìn thái độ cô ta đối đãi với con gái ruột của mình là biết rồi.
Không ngờ rằng, cái người đánh mất lương tâm đó đánh tráo con gái cô ta, cô ta còn muốn cảm ơn người ta đã đưa Lâm Lan Lan đến bên cạnh mình?
Bên ngoài.
Lý Tú Cầm đó còn thật sự nghĩ như vậy, cô ta cảm thấy người năm đó đánh tráo con cô ta cũng không hoàn toàn là người xấu.
Đúng thật là lúc mẹ cô ta sinh cô ta ra, đã vứt cô ta đi mất, nuôi lớn một cái cuống rốn rồi.
Nếu như để cho người ngoài biết, đương nhiên là muốn nôn ra rồi.
Ít nhất đã tác thành nhân duyên mẹ con giữa cô ta và Lâm Lan Lan.
Cũng không đến nỗi như vậy chứ?!
Đây đúng thật là Chu tham mưu đoán đúng rồi.
Lâm Chung Quốc rơi vào trầm tư, anh ta cúi đầu nhìn Lâm Lan Lan, dưới ánh trăng không thấy rõ được vẻ mặt của Lâm Lan Lan. "Em đã nói người phụ nữ Triệu Xuân Lan này không được mà, lòng dạ cô ta quá ác độc, cô ta vậy mà lại muốn em trả Lan Lan trở về."
Lời này vừa nói ra.
Một nhà ba người của nhà họ Lâm bị đuổi ra ngoài, trên mặt Lý Tú Cầm mang vẻ hoang mang: "Chung Quốc, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"
Thẩm Miên Miên không nhận bọn họ, nhưng Lâm Lan Lan lại xem bọn họ là duy nhất.
"Con cũng chỉ có một người mẹ."
Thái độ của cô bé, có thể nói là hoàn toàn ngược lại với Thẩm Miên Miên.
Trong lòng cô bé trở nên hồi hộp, bất chợt ôm lấy chân Lâm Chung Quốc khóc: "Ba ơi, con chỉ có một người ba là ba, con không cần ba khác đâu."
Điều này làm cho Lâm Chung Quốc cũng mềm lòng chốc lát, nhất thời đánh tan ý nghĩ trước đó.
Lão Chu coi thường mình là người buôn bán nên cố tình nịnh bợ Quý Trường Tranh.
Nghe như vậy thì mặt Lâm Chung Quốc tối sầm lại: 'Lão Chu không phải là người như vậy."
"Chung Quốc, tôi nghĩ lão Chu chẳng quan tâm đến tình cảm mấy chục năm với ông chút nào đâu. Ông ta chỉ nhìn thấy tương lai triển vọng của Quý Trường Anh, cho nên lúc này mới từ chối chúng ta để lấy lòng Quý Trường Tranh thôi."
Lý Tú Cầm cúi đầu hừ lạnh, quay đầu lại liếc nhìn cổng lớn đóng chặt của Chu gia: "Bọn họ đúng là tàn nhẫn."
Mặc dù nói như vậy thôi nhưng trong lòng ông ta đã mơ hồ nghi hoặc rồi.
Anh ta suy tư một chút: "Để anh nghĩ cách khác đi."
Cứ nghĩ đến việc này.
Ông ta lại vô cùng tức giận, nhưng nếu Thẩm Mỹ Vân không cưới Quý Trường Tranh thì bây giờ việc ông ta muốn đưa con gái trở vê cũng không khó khăn như vậy. Quý gia.
Quý Trường Tranh ăn liền mạch năm sáu cái bánh cuốn, lại uống thêm một bát canh rau trứng và một ít cải trắng muối chua ngọt.
Anh thỏa mãn đến mức muốn vươn tay ra xoa xoa cái bụng của mình: "Mỹ Vân, tay nghề nấu nướng của em thật tốt."
Mỗi lần tiếp xúc với cô, anh đều sẽ ngạc nhiên, bất ngờ. Đây đâu phải mỗi cưới vợ thôi đâu, đây là anh lấy được bảo bối ấy chứ.
Thẩm Mỹ Vân cắn miếng cánh, cười nhẹ nhàng nói: "Nếu ăn xong rồi thì phiền anh đưa cho cho đại ca một phần với được không?"
Cô đã ăn thử đồ ăn ở căn tin rồi, mùi vị quả thực là không được ngon cho lắm, nhưng có thể lấp đầy cái bụng là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận